Bản Giao Hưởng Của Tình Yêu - 08.
Cập nhật lúc: 2024-08-24 15:37:39
Lượt xem: 461
Nghĩ đến những chuyện trước khi chuyển trường vào lớp 12, tôi cảm thấy có chút u sầu, liền đi rửa mặt rồi đi ngủ.
Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện trên bàn trong phòng có một bát cháo rau nóng hổi, một hộp dâu tây đã được rửa sạch, và một chiếc sandwich.
Toàn là những món tôi thích ăn.
Tôi hỏi trợ lý, cô ấy nói rằng sáng nay Giang Triệt đã đến, vội vàng đặt bữa sáng xuống rồi rời đi.
Tôi cau mày chỉnh lại bộ đồ ngủ của mình.
"Vội vàng đặt bữa sáng rồi đi."
Giang Triệt, anh có phải là chó không?
Ngày đầu tiên quay phim, không biết có phải do tôi nhìn nhầm không, tôi thấy một chiếc mũ bóng chày màu đen rất quen thuộc thoáng qua giữa đám đông.
Cảnh đầu tiên là tôi phải treo trên dây cáp, từ trên trời bay xuống để cứu nhân vật do Bạch Tiêu thủ vai.
Nói thật, tôi chẳng muốn cứu cô ta, c.h.ế.t quách đi cho rồi.
Nhưng kịch bản đã viết vậy rồi thì phải theo thôi.
"Mau lên nào." Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt khó chịu, ra hiệu cho người hướng dẫn treo tôi lên để chuẩn bị.
Bạch Tiêu nhìn tôi cười đầy ẩn ý, lúc đó tôi đã có linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên không sai.
Khi bắt đầu quay, Bạch Tiêu bị một đám thổ phỉ rượt đuổi, cô ta la hét: "Cứu với, cứu với", theo đúng kịch bản chạy về phía tôi.
Nhưng ngay trước khi cô ta bước đến đúng điểm đã định, cô ta bất ngờ ngã xuống với một tư thế vô cùng lố bịch.
Tôi: "..."
"Hu hu hu, đau quá." Bạch Tiêu nhìn cánh tay mình, nước mắt lập tức trào ra.
"Đừng khóc!" Đạo diễn nhanh chóng bảo thợ trang điểm lên dặm lại cho cô ta, cả nhóm người vây quanh để an ủi, lo lắng cô ta khóc sẽ làm trôi lớp trang điểm.
Họ có phải đều đã quên rằng tôi đang bị treo trên trần nhà không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ban-giao-huong-cua-tinh-yeu/08.html.]
Bạch Tiêu với vẻ mặt kiên cường nói: "Tôi không sao, cảm ơn mọi người đã quan tâm. Xin lỗi vì đã làm phiền các thầy cô, chúng ta quay lại cảnh này thôi."
Rõ ràng là cố ý, tôi trợn mắt nuốt cơn giận xuống.
Nhưng Bạch Tiêu vẫn tiếp tục giở trò.
Cô ta di chuyển chậm như đang bật chế độ quay chậm, từng động tác chậm chạp đến mức khó tin, diễn viên quần chúng đóng vai thổ phỉ cũng không nỡ rượt đuổi tiếp.
"Bạch Tiêu!" Cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, hét lên, "Cô là rùa sao? Có thể nhanh lên được không! Quay như thế này trông giả tạo lắm!"
"Xin lỗi, xin lỗi," Bạch Tiêu ngước lên với vẻ mặt sợ hãi, đáng thương nói: "Tôi vừa bị thương, chị Nhiễm Nhiễm có thể thông cảm một chút không."
Thông cảm cái khỉ gì.
Do treo dây cáp nhiều năm cộng thêm việc tôi quá liều mạng làm diễn viên đóng thế khi mới vào nghề, lưng tôi bị chấn thương nghiêm trọng.
Lúc này treo lâu quá khiến vết thương cũ tái phát, bắt đầu đau nhói, nhưng tôi không muốn kêu ca.
Từ khi bước chân vào làng giải trí, tôi rút ra một điều: Đừng bao giờ nói với người khác những nỗi đau mà mình đang chịu, vì chẳng ai muốn nghe cả.
Đạo diễn cũng đứng ra hòa giải, tôi không muốn đôi co với cô ta nữa, đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng: "Chỉ lần này thôi đấy, cô mà còn giở trò, coi chừng tôi xuống tát cô đấy."
Bạch Tiêu đồng ý.
Kết quả là lần này, cô ta ngã xuống đất trước khi đến chỗ đã định và không chịu đứng dậy.
Nơi tôi đang treo cách chỗ cô ta ngã ít nhất hai mét, cô ta muốn tôi cứu kiểu gì?
"Bạch Tiêu, cô——" Tôi vừa xúc động liền bị dây cáp giật mạnh, lưng tôi như bị lệch xương. Tôi đau đến mức phải hít một hơi thật sâu.
Tôi đau đến mức chỉ có thể thều thào: "Mau, hạ tôi xuống."
Nhưng mọi người bên dưới đều bị tiếng khóc của Bạch Tiêu làm thu hút, lúc này tôi bị treo lơ lửng một mình giữa không trung, cảm giác như cơ thể mình sắp gãy làm đôi.
Ngay khi không ai nhận ra sự khác thường của tôi, và tôi sắp ngất đi vì đau, tôi nghe thấy một tiếng quát lớn vang lên từ phía dưới——
"Mau thả cô ấy xuống!"