BẠN THÂN MỸ NHÂN NGƯ - Chương 15 (Hoàn)
Cập nhật lúc: 2024-09-09 20:36:56
Lượt xem: 227
14.
Bạch Lễ đã làm thủ tục tạm nghỉ học cho Mộng Đồng, chuyện này đối với hắn dễ như trở bàn tay.
Hắn nói rằng bây giờ cô không cần phải đi học nữa, ở nhà dưỡng thai, sinh con xong còn phải ở cữ, hết ở cữ lại phải lo tổ chức đám cưới.
Nói chung, việc chất đống ra đấy, so với chúng, học hành chỉ là một chuyện không quan trọng.
Ở bệnh viện một tuần, ngày xuất viện nhìn vào gương, rõ ràng bụng cô đã to lên rất nhiều.
Nhìn chẳng giống đang mang thai một đứa trẻ, mà giống như có thứ gì đó ký sinh trong người cô.
Mộng Đồng chẳng có chút niềm vui nào khi sắp trở thành mẹ, nếu không vì sợ Bạch Lễ ra tay với cha mẹ, cô đã tìm cách phá bỏ cái thai này, giống như lần trước cố tình đập bụng vào mép bàn vậy.
Bạch Lễ đã thông báo cho cha mẹ hắn về việc cô mang thai, họ cũng không quá ngạc nhiên.
Chỉ là cha hắn không hài lòng về cô lắm, ông ta cho rằng dù Bạch Lễ đã phân hóa thành giới tính nam, nhưng vợ tương lai của hắn cũng nên là con gái của một gia đình lớn nào đó, chứ không phải là cô, một con người bình thường không giúp ích được gì.
Nhưng không thể ngăn được tình cảm của Bạch Lễ dành cho Mộng Đồng, quay đi quay lại người hắn chọn vẫn là cô, không muốn đồng ý cũng phải đồng ý.
Sau lần suýt sảy thai kia, Bạch Lễ càng cẩn thận với Mộng Đồng hơn.
Dù cô chỉ ở nhà mỗi ngày, hắn vẫn bố trí cho cô ba người giúp việc, năm vệ sĩ luôn bên cạnh bảo vệ kỹ lưỡng.
Bụng cô mỗi ngày một lớn, mới hơn ba tháng mà đã như sắp sinh đến nơi.
Những ngày này Mộng Đồng tỏ ra quá ngoan ngoãn, khiến Bạch Lễ nghĩ rằng cô thực sự đã chấp nhận số phận.
Mộng Đồng thậm chí không còn phản kháng khi hắn chạm vào mình, hắn cố gắng về nhà sớm mỗi đêm, ôm cô ngủ cùng.
Bạch Lễ cảm thấy chưa bao giờ thỏa mãn như bây giờ, dù cô không thích giao tiếp với hắn, hắn bắt chuyện cô cũng chỉ hờ hững đáp lại, nhưng mọi thứ cần có quá trình thích nghi, đúng không?
Không thể ép buộc cô quá mức được, mối quan hệ vợ chồng cần phải dần dần hòa hợp.
Để bồi đắp tình cảm với cô, Bạch Lễ còn tranh thủ chút thời gian bận rộn để đi dạo cùng cô.
Hắn đã đọc nhiều sách về chăm sóc phụ nữ mang thai, bác sĩ cũng khuyên rằng vận động nhẹ nhàng sẽ giúp ích cho việc sinh nở.
Bạch Lễ không muốn cô phải chịu quá nhiều đau đớn, tìm mọi cách để giúp cô thoải mái hơn một chút.
Mộng Đồng cũng không còn nói muốn phá bỏ cái thai, đôi khi hắn còn phát hiện cô đang xem các kiến thức về nuôi dạy trẻ, trong giỏ hàng của cô cũng có những món đồ dành cho em bé.
Bạch Lễ hoàn toàn yên tâm, hắn nghĩ, đến nước này rồi, cô không thể nào nghĩ đến chuyện rời bỏ hắn nữa.
Chờ sinh con xong, hai người sẽ đi làm giấy kết hôn, đến lúc đó sẽ đón cha mẹ cô qua.
Họ đã sinh ra một cô con gái vô cùng tốt, Bạch Lễ rất biết ơn họ, vì thế không chỉ chuẩn bị sính lễ hậu hĩnh, hắn còn dành cho họ một khoản tiền lớn.
Khi hắn và cô kết hôn, cha mẹ cô sẽ không còn phải làm lụng vất vả nữa, hắn sẽ yêu thương họ như cách mà mình yêu thương cô, cho họ một cuộc sống tốt đẹp, an nhàn tuổi già.
Bạch Lễ đã chuẩn bị sẵn nhẫn cưới, là một chiếc nhẫn đặt làm riêng, hắn đã bắt đầu chuẩn bị từ ba tháng trước, khi vừa phân hóa thành nam giới.
Hắn sẽ dùng chiếc nhẫn này để cầu hôn cô, thề trước lễ đường rằng sẽ mãi mãi yêu cô.
Bạch Lễ chưa từng cảm thấy thế giới này lại trông đẹp đẽ đến vậy.
Trên đường tan làm về nhà, trong tay Bạch Lễ luôn nắm chặt chiếc hộp nhỏ đựng nhẫn.
Hắn còn chuẩn bị cả hoa tươi, khi về đến nhà sẽ tặng hoa cho cô, rồi quỳ một chân xuống, tỏ tình với cô, cầu xin cô cưới hắn.
Bạch Lễ đã diễn tập cảnh này hàng ngàn lần trong đầu, quy trình đã quá quen thuộc.
Khi gần đến nhà, điện thoại của hắn reo lên.
Là quản gia gọi đến.
Bắt máy, tiếng thở dồn dập đầy lo lắng của quản gia truyền vào tai.
“Thiếu gia, người không thấy đâu nữa rồi.”
15.
Mang cái bụng to thế này rất khó để chạy trốn, mỗi bước chạy bụng lại nhói đau, nhưng Mộng Đồng không dám dừng lại.
Cô khó khăn lắm mới tìm được cơ hội để trốn, nếu bị bắt trở về, sẽ không bao giờ có cơ hội rời đi nữa.
Khi trốn đi, cô đã tìm thấy tất cả giấy tờ của mình mà Bạch Lễ giấu đi, cô còn mang theo ít tiền mặt trong người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ban-than-my-nhan-ngu/chuong-15-hoan.html.]
Giờ cô phải về nhà, phải đưa ba mẹ đi trốn, chỉ cần Bạch Lễ không tìm thấy, hắn sẽ không thể dùng cha mẹ để uy h.i.ế.p cô nữa.
Nhưng cô rất mệt, thực sự không còn sức để chạy nữa, đứa bé trong bụng khiến cô càng thêm khổ sở, nó giống hệt cha nó, đều là những kẻ quái ác.
Mắt cô tối sầm lại, chân bước đi không còn cảm giác.
Từ khi mang thai, cô bị hạ đường huyết, vận động quá mạnh khiến cơ thể trở nên yếu ớt, dường như sinh lực đang dần bị đứa bé trong bụng ăn mòn.
Cô rất đau.
Bụng đau quặn dữ dội.
Có thứ chất lỏng ấm nóng chảy dọc theo chân, rất nhầy nhụa, dính chặt hai chân, khiến cô không thể tiếp tục chạy được nữa.
Mộng Đồng không biết mình đã dừng lại thế nào, chỉ biết rằng cô đã ngã xuống, cơn đau càng lúc càng tăng, cô nằm trên mặt đất, cái nắng như lò nung của mặt đường đang thiêu đốt làn da.
Mộng Đồng đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, ôm bụng khóc nức nở.
Cô muốn về nhà, cô muốn gặp cha mẹ.
Tại sao người phải chịu đựng những chuyện này lại là cô?
Rõ ràng cô là người vô tội, tại sao ai cũng bắt nạt cô chứ?
Ánh nắng quá chói chang, Mộng Đồng như cảm thấy mình sẽ c.h.ế.t ở đây.
Con đường này thậm chí không có một bóng người, có c.h.ế.t ở đây cũng chẳng ai phát hiện, rồi sẽ bị thiêu khô dưới cái nắng, trở thành một cái xác khô xấu xí và thảm hại, đó chính là kết cục của cô.
Mộng Đồng nhắm mắt lại, tiếng ong ong trong tai làm rối loạn ý thức, cô giống như một chiếc lá rơi xuống mặt biển, chao đảo, bấp bênh, không có điểm dừng.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Mộng Đồng nghe thấy một giọng nói từ xa tiến gần, cô nghe rõ rồi, đó là tiếng gọi tên cô.
Cô được bế lên, cố gắng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt hoảng loạn của Bạch Lễ.
“Tiểu Đồng, đừng sợ, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay bây giờ.”
Cô túm chặt lấy áo hắn, khóc nức nở: “Bạch Lễ, tôi đau quá.”
Máu làm bẩn tay Bạch Lễ, mắt hắn đỏ hoe, giọng nói run rẩy.
“Không sao, không sao, sẽ không đau lâu đâu.”
Hắn bế cô lên xe, bảo tài xế lái đến bệnh viện.
Nước ối và m.á.u vẫn chảy ra không ngừng, cô sinh non, nếu không làm gì đó, đứa bé sẽ chết, cô cũng rất nguy hiểm.
Bạch Lễ quyết định tự tay đỡ đẻ.
Hắn kéo vách ngăn lên, sau khi rửa tay bằng nước khoáng trong xe, hắn bắt đầu làm theo những gì đã học để đỡ đẻ cho cô.
Mộng Đồng đau đến mức gào khóc, Bạch Lễ sợ cô ngất vì kiệt sức, liền bảo cô cắn vào tay hắn.
Cảm giác nặng trĩu trong bụng càng lúc càng mạnh theo nhịp thở hắn hướng dẫn cô.
Cho đến khi đầu đứa trẻ lộ ra, tay Bạch Lễ đã bị cô cắn đến mức da thịt nứt toác.
Trước khi Mộng Đồng ngất đi, theo sau một cảm giác bị rút cạn hết sức lực, cô nghe thấy tiếng khóc chói tai của đứa bé.
Bạch Lễ rưng rưng nước mắt, nâng niu đứa bé người cá nhỏ xíu còn dính liền với dây rốn.
Người cá mới sinh chưa hóa ra hai chân, cái đuôi ngắn ngo ngoe, m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp nơi, mùi tanh nồng đậm lan tỏa trong không gian kín của chiếc xe.
“Nhìn xem, đây chính là con của chúng ta.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Mộng Đồng mệt lắm, khi hắn bế đứa bé đến cho cô nhìn, cô thậm chí chẳng còn sức để biểu hiện bất cứ cảm xúc gì.
Mộng Đồng nghĩ, sao con người có thể sinh ra loại quái vật như thế này chứ?
Chúng thực sự là ác quỷ, cô chán ghét đứa bé này, vì cha của nó là Bạch Lễ, nên cô mới ghét nó.
Mộng Đồng rơi vào giấc ngủ.
Khoảnh khắc này, Mộng Đồng biết rõ, cô không thể chạy thoát nữa, hắn cũng sẽ không bao giờ để cô rời đi.
Trong khoảng thời gian dài sắp tới, cô sẽ bị nhốt chặt trong nhà tù, bị con quái vật này gọi là vợ, là mẹ của đứa trẻ.
[Hoàn toàn văn]