Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BẠN TRAI CHO TÔI TIỀN GIẢ ĐỂ MUA NHÀ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-26 06:47:51
Lượt xem: 1,216

Tôi liên tục từ chối, hắn càng thêm sụp đổ: 

 

"Trần Niệm Niệm! Chúng ta yêu nhau nhiều năm như vậy, sao em lại cãi nhau với anh vì một căn nhà chứ? Anh đã nói là sẽ mua mà! Em cứ phải ép bố mẹ anh đến mức này sao?"

 

Nhưng tôi đã nói từ trước, việc mua nhà có thể góp tiền mua chung.

 

Là do gia đình Lâm Trạch đã tính toán khôn lỏi, giờ lại đi trách tôi m.á.u lạnh vô tình.

 

Tôi và Lâm Trạch đã bên nhau 5 năm.

 

Trong khoảng thời gian này, chúng tôi đã cùng nhau đi làm, cùng nhau về nhà. Hắn đối xử với tôi khá tốt, nếu không thì tôi đã không đi đến bước kết hôn với hắn.

 

Có lúc tôi cũng nghi ngờ, liệu sự quan tâm của Lâm Trạch trước đây là chân thành hay chỉ là dối trá.

 

12.

 

Tôi chặn số điện thoại của Lâm Trạch, khi chúng tôi gặp nhau ở công ty, tôi cũng tự nhiên mà tránh mặt hắn.

 

Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!

Mọi người xung quanh đều biết được toàn bộ sự việc, đương nhiên không ai có thiện cảm với Lâm Trạch nữa.

 

Lâm Trạch cố gắng tìm tôi vào giờ nghỉ trưa để nói chuyện, nhưng tôi trực tiếp từ chối.

 

"Anh thật sự rất muốn kết hôn với em nên mới phạm phải sai lầm này, nhưng anh thề anh không có ý định lừa tiền đâu!"

 

Trong mắt Lâm Trạch ánh lên sự đau khổ và bất mãn. Tôi cười nhạt, bộ dáng chật vật của hắn giống hệt như bộ dạng sa sút của tôi trong kiếp trước.

 

Lúc đó, khi tôi đến tìm hắn để làm rõ mọi chuyện, có lẽ tôi cũng khổ sở như vậy.

 

Nhưng bây giờ, cục diện đã thay đổi.

 

"Anh nói đã đưa cho chúng tôi tiền thật, vậy nếu sau này kiểm tra phát hiện không đúng, anh chắc chắn sẽ đổ lỗi cho nhà chúng tôi đúng không?"

 

"Anh đâu phải là loại người như vậy! Em không tin tưởng ánh đến vậy sao?"

 

Mặt Lâm Trạch đỏ bừng lên, lông mày dựng ngược như thể bị oan ức không tài nào thanh minh, khiến những lời nói dối trở nên có vẻ chân thật.

 

Nhưng tôi biết rõ hắn là người như thế nào, kiếp trước tôi đã trải qua đủ rồi.

 

Tôi vặn ngược lại:

 

“Làm sao tôi biết được anh không phải là loại người đó? Anh có bằng chứng gì không? Anh không có bằng chứng nào để bác bỏ quan điểm của tôi cả!”

 

Đây là những lời Lâm Trạch từng nói trên tòa án, lúc đó hắn tin chắc rằng tôi sẽ không tìm ra bằng chứng.

 

Hiện tại cũng vậy, tôi không cần chứng minh hắn thực sự có ý định lừa tiền, chỉ cần dư luận gây áp lực cũng đủ để khiến Lâm Trạch mắc kẹt trong vòng xoáy này.

 

Vì anh ta cũng không có bằng chứng để phản bác quan điểm của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ban-trai-cho-toi-tien-gia-de-mua-nha/chuong-7.html.]

 

Tôi bắt đầu kể với đồng nghiệp trong công ty về việc Lâm Trạch định lừa tiền nhà tôi, còn kết hợp với ký ức kiếp trước để mô tả một cách sinh động.

 

Trong mắt đồng nghiệp, Lâm Trạch đã trở thành một kẻ xấu không thể tha thứ.

 

"Sau này ít tiếp xúc với loại đàn ông như vậy đi, thật đáng sợ."

 

"Về sau cần phải cẩn thận trong những giao dịch tiền mặt với giá trị lớn, thời buổi này thật sự có đủ loại lừa đảo."

 

Các đồng nghiệp nói xấu và chế nhạo Lâm Trạch ngay trước mặt hắn mà không hề e dè.

 

Lâm Trạch cố gắng giải thích nhưng không ai tin, tất cả đều lắc đầu.

 

Hắn đứng trong góc phòng, giống như tôi trước đây khi bị đồng nghiệp cô lập.

 

Tất cả công việc vất vả và bẩn thỉu đều rơi vào vai Lâm Trạch, bên đối tác còn cố tình trì hoãn công việc, gây khó khăn cho anh ta.

 

Chỉ trong vài ngày, Lâm Trạch đã bị lãnh đạo gọi vào văn phòng gần mười lần, mỗi lần đều bị chỉ trích.

 

Hắn giải thích rằng đồng nghiệp đang cố tình gây khó dễ cho hắn, nhưng lãnh đạo lại quát tháo:

 

"Tại sao họ chỉ cô lập mỗi mình cậu? Tôi cũng đã xem tin tức trên mạng rồi, cậu xứng đáng bị như thế!"

 

"Không làm được thì cút đi!"

 

Lời lẽ của lãnh đạo giống y như những gì ông đã nói với tôi ở kiếp trước.

 

Lúc đó tôi chỉ cảm thấy bất mãn, nhưng giờ đây nghe lại thì thấy thật dễ chịu.

 

13.

 

Chuyện của Lâm Trạch được mẹ tôi truyền bá cho mọi người trong khi nhảy dân vũ ở quảng trường, khiến ai nấy đều bàn tán xôn xao. 

 

Bố mẹ Lâm Trạch mỗi khi ra ngoài đều bị giễu cợt là không biết xấu hổ, họ không chịu nổi lời bàn tán của hàng xóm, liền gọi điện cho nhà tôi, yêu cầu tôi lên mạng nói vài lời tốt đẹp cho Lâm Trạch.

 

"Thằng bé là người bạn trai mà cô đã hẹn hò suốt năm năm đấy! Sao cô có thể nhẫn tâm nhìn nó trở nên sa sút tiều tuỵ như thế này được chứ!"

 

Mẹ Lâm Trạch gọi điện thoại khóc lóc thảm thiết, đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, giọng điệu bi thương tột cùng.

 

Nhưng con trai bà cũng có thèm nghĩ đến tình cảm năm năm mà buông tha cho gia đình chúng tôi đâu cơ chứ!

 

"Bịa đặt! Vu khống! Cô dám nói con trai tôi lừa tiền, có chứng cứ gì không?!"

 

"Có giỏi thì đi kiện đi, tôi chờ đấy."

 

Tôi cúp máy “cạch” một tiếng, có thể cảm nhận được cảm giác sảng khoái của bố mẹ Lâm Trạch cúp điện thoại với tôi vào kiếp trước.

 

Loading...