BẠN TRAI CŨ LỚN “23CM” - C2
Cập nhật lúc: 2024-08-04 16:51:57
Lượt xem: 1,009
3.
Tắm rửa xong đi ra, lại phát hiện vị nhân vật chính của mọi chuyện đã xuất hiện ở trong nhà tôi.
Tôi nhướng mày: "Sao lại trở về, không phải nói không bao giờ muốn nhìn thấy tôi nữa sao?"
Hứa Trạch Xuyên ngồi trên sô pha cúi đầu, không nói một tiếng.
Tôi càng hăng hái: "Nói chuyện đi, lúc trước không phải nói rất nhiều sao?”
Trên người Hứa Trạch Xuyên vẫn mặc áo sơ mi trắng lúc phát sóng trực tiếp, hẳn là sau khi phát sóng trực tiếp xong liền chạy tới đây.
Chẳng lẽ là bởi vì tôi nói linh tinh, cho nên hắn cố tình tới kiếm tôi tính sổ?
Dù sao tên này luôn luôn chú trọng phương diện riêng tư kia.
Hứa Trạch Xuyên vẫn trầm mặc, tôi đi lên phía trước nâng đầu hắn lên.
Cảnh tượng trước mắt lại khiến tôi giật cả mình.
Kiểu tóc Hứa Trạch Xuyên hơi loạn, vành mắt phiếm hồng, trong mắt lóe lệ quang, dùng sức quay mặt đi không cho tôi xem.
Hắn đang khóc.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
“Anh khóc cái gì?”
Sắc mặt tôi bình tĩnh, thực ra đang thầm niệm chú Thanh Tâm trong lòng.
Thật sự sắp nhịn không được rồi, bộ dáng này của hắn thật sự khiến tôi rất muốn hôn......
Ngay lúc tôi đang có ý nghĩ kỳ quái, Hứa Trạch Xuyên ném thứ gì đó lên người tôi.
"Tốt lắm Trương Gia Thuần, anh mới rời nhà trốn đi ba ngày, em liền chịu không nổi cô đơn mà ra ngoài kiếm trai đúng không?”
Tôi: "???
Cúi đầu mới phát hiện là danh thiếp của trai bao trong bar tối hôm qua, không biết sao lại bị tôi mang về đến nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ban-trai-cu-lon-23cm/c2.html.]
Hình như Tang Tang nhất định bỏ vào túi tôi, nói cái gì mà cần thì gọi điện thoại.
Đôi mắt hắn đỏ lên, cười lạnh một tiếng.
"Trách không được em còn nói gì mà không lớn bằng anh, thì ra em đã lần lượt ngắm nghía rồi, em còn lấy bọn họ so sánh với anh. Anh còn như một kẻ ngốc tưởng rằng em khen anh.”
“Đây không tính là khen ngợi sao?”
Trong lòng tôi cảm thấy buồn cười, trách không được uất ức như vậy, thì ra là bình dấm chua đổ rồi.
Hai tay tôi ôm ngực, ngữ khí thờ ơ.
“Có quan hệ gì với anh? Chúng ta đã chia tay rồi.”
Vừa dứt lời, Hứa Trạch Xuyên không thể tin nhìn tôi.
“Chia tay?”
Tôi gật đầu, không biết hắn đang náo loạn cái gì.
“Đúng vậy, anh mất trí nhớ rồi à? Không phải là chính anh nói sao?”
Giọng Hứa Trạch Xuyên khẽ run rẩy.
"Khi nào thì anh nhắc tới hai chữ chia tay này? Cãi nhau mà thôi, em liền ngầm thừa nhận chúng ta chia tay? Trương Gia Thuần, em đã sớm muốn thoát khỏi anh rồi phải không?"
Hắn ép hỏi từng câu từng câu, khiến tôi trông giống như người đàn ông cặn bã chơi chán liền chia tay.
Tôi nhỏ giọng cãi lại: "Anh còn không biết xấu hổ nói à? Cãi nhau với tôi có phải anh không? Chơi trò trốn nhà ra đi có phải anh không? Ba ngày nay tôi không liên lạc chính là đã ngầm chia tay.”
Nói xong, chợt nghe thấy Hứa Trạch Xuyên châm biếm hừ một tiếng:
"Tại sao cãi nhau trong lòng em không biết sao?"
Tôi chột dạ nhắm mắt không nói gì.
Bởi vì nguyên nhân cãi nhau là do thú tính của tôi bộc phát, lột quần Hứa Trạch Xuyên ngay bên đường.