Bạn Trai Là Bác Sĩ - 15
Cập nhật lúc: 2024-05-25 16:11:54
Lượt xem: 736
Tôi lắc đầu mạnh mẽ: "Không được, để em sắp xếp lại lời thoại đã."
Tô Tô là người đầu tiên biết chuyện này. Sau khi chúng tôi làm lành, Mộ Thời hỏi tôi có muốn mời cô ấy đi ăn tối không, nhưng Tô Tô đã thẳng thừng từ chối: "Đôi vợ chồng son, hai người cứ từ từ tình tứ đi, tôi còn phải làm việc."
Thật lạnh lùng, tôi chỉ có thể ôm Mộ Thời chặt hơn một chút. Sau khi kết hôn, anh ấy để ý đến tôi nhiều hơn, ghi nhớ từng kỳ kinh nguyệt của tôi, không cho tôi ăn đồ lạnh vài ngày trước và sau đó. Có lần tôi lén đặt một cốc trà sữa đá, nhưng anh giao hàng đến hơi muộn, đúng lúc Mộ Thời tan làm về.
Anh ấy kiên quyết lấy một cái nồi nhỏ đun nóng trà sữa cho đến khi ấm rồi mới rót ra cho tôi. Tôi tố cáo: "Anh hành hạ em." Anh ấy không biểu cảm: "Nếu anh thực sự ngược đãi em, anh nên bắt em ăn một cốc đá mỗi ngày."
"Sau này anh có thể trả lời tin nhắn WeChat của em nhiều hơn một vài từ được không?" Tôi phản đối Mộ Thời. "Em gửi cho anh rất nhiều, thậm chí còn nói với anh hôm nay em đã ợ bao nhiêu lần sau khi uống sữa, nhưng anh chỉ trả lời em một chữ 'ừm', khiến em cảm thấy như mình đang bám lấy anh."
Anh ấy cúi đầu liếc nhìn cuốn sách trong tay: "Được."
Sau đó, tôi mới phát hiện ra cuốn sách đó là "Hướng dẫn sử dụng tiếng lóng trên mạng" mà anh ấy đặc biệt mua về. Vì vậy, ngày hôm sau, tôi tiện tay chụp bữa trưa và gửi cho Mộ Thời.
Anh ấy: "Trông thật tuyệt vời."
Tôi: "?"
Tôi nói: "Cảm thấy chỉ ăn cơm rang hơi ngán, em định làm thêm một bát canh trứng cà chua."
Mộ Thời: "Tốt lắm, uống canh là một điều tuyệt vời."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ban-trai-la-bac-si/15.html.]
Tôi: "???"
"Nói chuyện vui đấy, lần sau đừng nói chuyện nữa." Đợi anh ấy về nhà vào buổi tối, tôi nhẹ nhàng dựa vào lòng anh ấy, thở đều, "Anh cứ trả lời em như trước đây đi, một từ cũng được, bây giờ em sợ rồi."
Nhưng sau đó anh ấy vẫn cố gắng trả lời tôi nhiều hơn một vài từ, chẳng hạn như thay đổi "ừm" thành "ừm ừm". Dường như mối quan hệ của chúng tôi đột nhiên tiến triển nhanh chóng từ bế tắc trước đó, tôi cũng dần dần bước vào thế giới của anh ấy, thay vì chỉ đơn giản là một phần bám víu phía sau anh ấy.
Rồi tôi lại không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ lung tung.
"Anh ấy trước giờ không chịu mở lòng với mình, có phải vì chưa đăng ký kết hôn nên vẫn còn đề phòng mình không? Anh ấy không tin tưởng mình sao?"
Tô Tô đặt mạnh cốc trà sữa xuống bàn: "Trần Nam Gia, tớ cảnh cáo cậu, cuộc sống đang yên đang lành, đừng có làm loạn nữa."
"Mình chỉ nghĩ thôi mà, đâu có định đi đối chất với anh ấy." Tôi vừa nói vừa cắn ống hút, vẻ mặt ấm ức. "Hơn nữa, cậu là bạn của mình hay bạn của anh ta vậy?"
"Chính vì tớ là bạn của cậu, tớ mới phải ngăn cậu làm những chuyện ngu ngốc. Dù sao thì bao nhiêu năm nay cậu mới gặp được một người mình thích đến vậy, nếu cậu cứ tự mình phá hỏng mọi chuyện, đến lúc đó có khóc cũng chẳng ai thương đâu."
Tôi biết Tô Tô nói đúng. Sau khi chia tay cô ấy, tôi đến tiệm bánh ngọt bên cạnh mua một hộp bánh cuộn Thụy Sĩ lớn, rồi bắt taxi đến bệnh viện tìm Mộ Thời. Kết quả là vừa mới nói được vài câu, một sản phụ sắp đến ngày sinh đột nhiên chuyển dạ, Mộ Thời vội vàng vào phòng mổ. Mãi đến tận đêm khuya, anh ấy mới cởi bỏ bộ đồ vô trùng, bước ra với mùi m.á.u tanh nồng nặc, trong mắt vẫn còn chút mệt mỏi sau khi tập trung cao độ.
Mùi m.á.u tanh thoang thoảng bay vào mũi, anh cúi xuống, nhếch mép cười: 'Nam Gia, anh rất muốn ôm em, nhưng tiếc là người anh có mùi khó chịu.'"
Tôi không quan tâm nhiều đến những điều đó, tôi nhảy đột ngột sang ôm anh ấy, đặt má lên n.g.ự.c anh và lẻn lên, nhẹ nhàng gọi: 'Chồng ơi'."
Mộ Thời đột nhiên ôm chặt eo tôi. Tôi khoác tay anh bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện, đang định bước xuống bậc thang thì một người đột ngột xuất hiện từ phía sau cây cột lớn bên cạnh. Tôi còn chưa kịp nhìn rõ, cô ta đã chạy đến gần tôi, hất mạnh chất lỏng trong tay về phía tôi.