Bạn Trai Mít Ướt Của Tôi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-04 15:40:32
Lượt xem: 207
Chương 2:
4.
Thật ra, tôi là một người rất biết nói ngọt.
Từ nhỏ, bố mẹ mỗi người một ngả, mỗi người một tổ ấm riêng, còn tôi ở với bà nội. Nếu không có một cái miệng ngọt, da mặt dày, tôi đã chẳng thể tự nào tồn tại qua được những năm tháng đó.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Đôi khi, ánh mắt dè bỉu, những lời châm chọc hay cảm giác mình là một gánh nặng bị đùn đẩy. Bài học đầu tiên đã dạy tôi rằng, điều đầu tiên cần học để tồn tại là cách lấy lòng người khác, nói giảm nói tránh và giấu đi mọi cảm xúc thật.
Bao nhiêu nỗ lực suốt những năm ấy cũng được đền đáp phần nào khi tôi đậu Đại học Bắc Kinh.
Giữa áp lực học hành, tôi phải làm thêm để trang trải, sáng đi thực tập, tối nhận dạy kèm, đêm lại làm việc online. Bận bịu đến mức có khi không kịp ăn cơm, phần để tiết kiệm tiền, phần để tiết kiệm thời gian.
Trong cuộc sống quay cuồng ấy, may mắn lớn nhất của tôi có lẽ là được gặp người bạn trai mình. Chúng tôi quen trong một buổi tụ họp bạn bè, tối đó anh chủ động đi hỏi han xin bằng được WeChat của tôi.
Anh là con một của một gia đình khá giả, không bao giờ thiếu tiền, thông minh và tài giỏi, thuộc top 2 thạc sĩ tài chính, đang thực tập ở công ty tài chính. Dù chỉ mới chỉ thực tập thôi nhưng mức thuế anh đóng còn nhiều hơn lương tôi kiếm được.
Anh luôn lạnh lùng, lần đầu hẹn hò cũng vậy, nhìn dáng anh cao ráo, rắn rỏi, gương mặt với sống mũi cao, ánh mắt nghiêm nghị, khóe môi mím chặt, có vẻ xa cách như cách biệt cả ngàn dặm.
Nhưng chỉ cần nhìn tôi thôi, ánh mắt anh bỗng chốc mềm lại, đong đầy sự dịu dàng và ấm áp.
Sau từng ấy năm loay hoay mưu sinh, tôi lập tức nhận ra tín hiệu: người này thích tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Anh thích đến mức đỏ mặt trước những lời trêu chọc của bạn bè, đến mức phải có bằng được WeChat của tôi, đến mức thận trọng khi chạm vào tôi, sợ mình vô tình vượt qua giới hạn nào đó.
Mãi đến nửa năm sau, anh mới lí nhí hỏi tôi: “Em có muốn… chuyển qua sống cùng anh không?”
Khi anh ấy ngỏ lời, mắt tôi trợn tròn ngạc nhiên.
Tai anh ấy đỏ lên từ vành tai rồi lan ra khắp mặt. Anh hồi hộp đến mức muốn bốc khói.
Trước vẻ lúng túng đáng yêu đó, tôi không kìm được lòng mà bật cười, trong lòng xao xuyến.
Tôi đưa tay ôm lấy anh, anh lập tức nhích đến, dụi vào người tôi, đôi mắt như bồ câu, tóc mềm như mây, ôm chặt lấy tôi như một chú mèo lớn ngoan ngoãn đòi cưng nựng.
Tôi nhẹ nhàng nâng cằm anh, ghé sát môi và chạm vào đôi môi ấy. Cảm giác da thịt chạm nhau làm tôi thấy như đang ôm một chú sư tử lớn đang lười biếng, phơi bụng lên, cuộn người đợi tôi vuốt ve.
5.
Tôi đã đồng ý sống cùng anh.
Anh chăm sóc tôi rất chu đáo.
Mỗi khi thấy tôi kết thúc dạy kèm lúc chín giờ tối, ngồi trên xe buýt về trường mà ngủ gà ngủ gật đến mức đầu va vào cửa kính, anh sẽ xót xa mà xoa xoa đầu tôi, rồi ôm tôi vào lòng, cho tôi tựa lên cơ bắp của anh mà ngủ say.
Khi thấy tôi mỗi tối thức khuya làm việc, mệt đến mức gục đầu lên màn hình máy tính mà ngủ quên, anh sẽ nhẹ nhàng ôm tôi dậy, đưa tôi về giường, rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho tôi.
Khi bản thảo tôi viết được biên tập duyệt, cân nhắc cho tôi trở thành tác giả toàn thời gian, anh chính là người đầu tiên đứng ra ủng hộ, nói rằng: “Chúc mừng em, anh ủng hộ em.”
Người như vậy, làm sao tôi không yêu được? Hơn nữa, anh còn dễ thương biết bao… lại còn hay khóc nhè nữa.
Người đàn ông nghiêm túc, mỗi khi gọi tôi là "vợ" với giọng nói thấp trầm, lại vừa khóc lóc vừa gọi, làm cho tôi không khỏi mỉm cười.
Tôi phải ôm chặt lấy anh, không thể cười to lên được. Đôi mắt anh ánh lên những giọt nước mắt, trong khi tôi chỉ có thể ôm chặt lấy anh, thở dốc trong tay anh.
Anh hỏi tôi: “Em có yêu anh không?”
Đôi mắt anh đỏ lên, dính sát vào tôi, sức mạnh không hề giảm bớt. Giọng nói còn mang hơi thở của những tiếng nấc, anh dính chặt bên tôi hỏi: “Vợ, em có yêu anh không?”
Tôi nhẹ nhàng an ủi: “Yêu, em rất yêu anh.”
Thế là anh mới chịu buông môi ra, khuôn mặt ửng hồng và ngại ngùng. Thực sự là quá dễ thương.
Nhưng cuộc sống không chỉ có những khoảnh khắc lãng mạn mà còn có những mớ bòng bong. Sau một thời gian sống chung, chúng tôi bắt đầu có mâu thuẫn.
Vấn đề chủ yếu là tôi mắc bệnh dạ dày nhưng lại không chăm sóc, giờ giấc sinh hoạt thì lộn xộn.
Mỗi khi thấy tôi đ.a.u đớn, anh không chịu nổi mà cứ thở dài, cả đêm không ngủ được, rồi lại phải làm việc vào hôm sau, nên chúng tôi thường xuyên cãi nhau.
Cũng không hẳn gọi là cãi nhau, chỉ là anh lải nhải mãi, còn tôi… Vì anh quá đẹp trai, chân tôi mềm lòng hơn cả trái tim, nên không thể nào nổi giận, chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo.
Nhưng vì anh nói đến nửa ngày, tôi cũng không cãi lại, nên anh càng tức giận.
“Không thèm để ý đến anh sao?” Anh ném chiếc khăn lau xuống chậu rửa, giọng nói có phần cao hơn bình thường, bắt đầu run rẩy.
Thấy vẻ mặt anh chợt buồn bã, tôi lập tức chạy đến, nhảy vào lòng anh. Anh ôm chặt tôi lại.
“Không cãi nhau đâu. Là tại anh quá đẹp trai, khiến em nhìn vào mà không thể giận được.”
Anh im im một lúc lâu, sau đó cứng rắn nói: “Vậy em nhắm mắt lại mà cãi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ban-trai-mit-uot-cua-toi/chuong-2.html.]
Sau một hồi im lặng, cả hai chúng tôi cùng bật cười.
“Vợ, đừng không để ý đến anh…” Anh hít một hơi thật sâu bên cổ tôi, một tay ôm lấy m.ô.n.g tôi, một tay dỡ lưng, nâng tôi lên cao.
“Dù thế nào cũng đừng không để ý đến anh.” Cuối cùng, anh thở dài, chôn mặt vào n.g.ự.c tôi.
“Nếu em không để ý đến anh, anh sẽ phát điên mất.”
Tôi vuốt tóc anh, trong lòng nghĩ, không biết phát điên có thật không, nhưng khóc lóc thảm thương thì chắc chắn là có đó.
6.
Sau khi về nhà từ bệnh viện, bà tôi gọi điện hỏi tôi đã khám xong chưa và bác sĩ nói gì. Tôi thành thật kể lại lời của bác sĩ.
Bà nghe xong, thở dài: “Bà nói con nghe, bình thường phải nghe lời Tiểu Phàn nhiều vào, nó bảo làm gì thì cũng phải làm theo, đừng để mọi người phải lo lắng cả ngày cho con.”
Nghe bà nói vậy, tôi không phục lắm: “Bà ơi, bà thiên vị quá rồi, rốt cuộc con mới là cháu gái ruột của bà hay anh ấy mới là cháu trai của bà? Bà cũng thiên vị quá mức rồi!”
Nghe tôi nũng nịu, bà chỉ cười: “Chỉ có Tiểu Phàn mới quản được con thôi!”
Cúp điện thoại của bà nội, máy tôi lại ting ting mấy thông báo tin nhắn WeChat, tôi mở ra xem, là lão Cao, huynh đệ của bạn trai.
“Chị dâu, chị dâu ơi.”
“Phàn đại thần không nghe máy của em, cũng không trả lời tin.”
“Em có chuyện gấp cần tìm anh ấy, Phàn đại thần có ở bên cạnh chị không?”
Tôi trả lời tin nhắn xong buông di động xuống, đi gọi bạn trai. Anh ấy thò đầu ra từ ban công, tay đeo găng tay cao su đang cầm một cái áo lót màu hồng nhạt, dây cột nơ bướm, ướt sũng…
Tôi không nghi ngờ gì, trong chậu chắc chắn còn những bộ đồ lót khác của tôi.
“Lão Cao tìm anh, điện thoại của anh đâu?”
“Chắc ở bàn ăn, vợ giúp anh lấy với.”
Điện thoại của anh đúng là đang reo vang trên bàn ăn.
Tôi chạy đến đưa điện thoại cho anh, trong khi anh vẫn tiếp tục giặt đồ. Anh vừa nghe điện thoại, vừa lặp đi lặp lại những động tác giặt đồ.
Không biết đầu bên kia nói gì mà nhìn thấy anh nhíu mày lại, động tác cũng chậm dần.
Tôi đứng cầm điện thoại cho anh, buồn chán nghịch nghịch vành tai anh, sau đó lần xuống cổ áo sơ mi.
Khi gần lại, tôi có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng từ người anh.
Ngửi kỹ, không phải mùi dầu gội, sữa tắm hay nước xả vải, mà như từ da thịt của anh tỏa ra, từ từ lấp đầy không gian quanh anh.
Chỉ cần ngửi thôi, đã thấy an tâm, thoải mái và say mê.
Rốt cuộc đó là mùi gì nhỉ?
Để phân biệt, tôi lại gần hít một hơi thật sâu.
Đầu bên kia im lặng một lúc lâu, rồi bạn trai tôi mới nói với giọng khàn khàn: “Ừ, được rồi, tôi sẽ đến ngay.”
Ngay giây sau, anh ôm chặt lấy tôi.
Không biết từ lúc nào, găng tay trên tay anh đã được tháo ra, lúc này nó đang thoải mái nằm trên chậu, nước nhỏ từng giọt xuống.
Khi tôi quay lại, anh đã cúi xuống, hôn tôi một cách cuồng nhiệt, ôm tôi thật chặt.
Anh thì thầm bên má tôi: “Ngửi gì vậy, anh nghe điện thoại khiến em không vui à?”
Tôi bị anh chọc cười vì sự vô liêm sỉ của mình, lắp bắp nói: “Không phải, chỉ là… ừm, anh có mùi thơm, em chỉ muốn ngửi chút thôi.”
“Ồ?” Anh nhướn mày, “Em ngửi mãi mà không biết mùi gì, chứng tỏ không phải là mùi của những sản phẩm chăm sóc hàng ngày mà chúng ta dùng. Anh không có thói quen xịt nước hoa vậy nên mùi hương này chắc chắn em ngửi thấy vì em bị anh hấp dẫn rồi.”
“Theo nghiên cứu khoa học, con gái thường bị hấp dẫn bởi pheromone của bạn trai, từ đó phát sinh ảo giác về mùi cơ thể đặc biệt của anh ấy.
“Khi ngửi thấy những mùi này, sẽ kích thích trung khu hô hấp, tăng nhịp thở, cuối cùng gây ra sự hưng phấn và sản sinh ra dopamine…
“Nhưng mà, bé cưng, sếp anh có việc gấp, có một mô hình xảy ra vấn đề.”
Anh hôn tôi một cái thật kêu lên môi, tỏ vẻ áy náy: “Nên bây giờ anh phải đi ngay. Tối anh sẽ bù đắp sau cho em.”
“?!”
“Anh đã nấu canh trong nồi, đói thì cứ uống… không, đến giờ thì uống, không được không uống, chờ anh về nhà nhé, biết chưa?”
“Chờ anh đó.”