BẠN TRAI NHẶT TRONG NHÀ MA (BẠN TRAI NPC CỦA TÔI) - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-30 21:04:18
Lượt xem: 179
7
Sau ngày hôm đó, các tiết học đã trở lại bình thường. Chỉ có điều tần suất tôi bị gọi lên trả lời câu hỏi dần dần giảm xuống, và liên lạc với Tống Kỷ Dương cũng ngày càng ít đi.
Khi gánh nặng tâm lý trở nên nhẹ nhàng hơn, tôi cũng cố gắng không nghĩ về anh nữa.
Trong lớp, tôi thường ngồi một mình ở góc, nhìn Tống Kỷ Dương đeo kính đứng trên bục giảng nói chuyện bằng tiếng Anh trôi chảy, lạnh lùng và xa cách.
Tôi từ từ nhận ra, hình như đó mới chính là tính cách thật sự của anh.
Tôi mở hộp thoại, câu cuối cùng vẫn là câu Tống Kỷ Dương đã nhắn hôm đó.
Nếu không có những tin nhắn này, tôi thậm chí sẽ nghi ngờ liệu mình có thật sự từng tiếp xúc với anh hay không.
Ban đầu tôi nghĩ, nếu lòng mình chưa được dọn dẹp sạch sẽ, thì làm sao có thể vô trách nhiệm để một người khác vào ở.
Nhưng có lẽ thực tế là, ngay cả Từ Lâm cũng không thích tôi thì làm sao Tống Kỷ Dương có thể thích được.
Các bạn cùng phòng thấy tâm trạng tôi không ổn, tìm đủ cách để làm tôi vui lên, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến cái tên Từ Lâm.
Có lẽ, không chỉ có Từ Lâm...
Tối hôm đó, sân vận động đang tổ chức lễ hội âm nhạc, tôi bị các bạn cùng phòng lôi kéo đi tham dự.
Ánh đèn chói mắt bốn phía khiến tôi cảm thấy choáng váng, âm nhạc và tiếng người ầm ĩ.
Tôi không thích những cảnh tượng như thế, ở giữa sự náo nhiệt khiến tôi càng cảm thấy cô đơn hơn.
Bị các bạn cùng phòng kéo chen về phía trước, tôi bị đẩy đến tận hàng đầu. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, người đang nhảy múa là Chu Tiêu.
Nổi bật, nhiệt huyết, tự tin, đó là những thứ tôi mãi mãi không thể học được.
Chu Tiêu ở đây, thì chắc chắn Từ Lâm cũng có mặt.
Trong suốt thời gian một bài hát, đầu óc tôi hoàn toàn hỗn loạn. Khi cô ta nhảy xong và xuống dưới, tôi cũng đi ra ngoài, phớt lờ tiếng gọi của các bạn cùng phòng.
Tôi không biết mình muốn đi làm gì, nhưng tôi hiểu có những thứ, đã đến lúc kết thúc rồi.
Ra khỏi sân vận động, âm thanh ngày càng nhỏ, bên đường tối om, người đi lại không nhiều. Cách vài gốc cây, tôi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ấy.
Hai người đang hôn nhau say đắm.
Đó là lần đầu tiên tôi biết, thì ra khi cậu ta thích một người, lại là như vậy.
Người mà tôi đã thầm thương suốt bốn năm… Cuối cùng cũng trở thành người bên cạnh một cô gái khác.
Khóe miệng như có chút mặn, trái tim tôi lại đau nhói theo nhịp thở.
Rõ ràng chúng tôi chưa từng ở bên nhau, tại sao tôi lại cảm thấy như vừa thất tình.
Cả người tôi như bị đông cứng lại, không chỉ chân không thể động, ngay cả ánh mắt cũng không thể dời đi.
Đột nhiên, đôi mắt tôi bị một bàn tay ấm áp khô ráo che lại, cả thế giới chìm vào bóng tối.
Không biết đã qua bao lâu, bàn tay đó mới buông ra, Tống Kỷ Dương xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi quay mặt sang một bên lau nước mắt trên má, im lặng một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói nghẹn ngào và khàn khàn: "Tại sao mỗi lần tôi thảm hại đều bị anh thấy vậy?"
Trong phòng kín, tôi bị Từ Lâm đẩy ra không chút do dự.
Bên bờ sông, tôi khóc lóc không giữ hình tượng.
Khi gặp hai người họ ở căng tin thì tôi cảm thấy ngượng ngùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ban-trai-nhat-trong-nha-ma-ban-trai-npc-cua-toi/chuong-5.html.]
Tại đây, tôi nhìn họ hôn nhau mãnh liệt.
Tống Kỷ Dương cho một tay vào túi, tay kia đưa ra một chiếc khăn giấy, hơi cúi người: " Đúng vậy, sao lần nào cũng bị tôi nhìn thấy nhỉ?"
Gió đêm hơi lạnh, tôi cảm thấy rất mệt, không nói một lời suốt dọc đường, chỉ nghe anh nói chuyện câu được câu chăng.
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Nhưng thực ra tôi hoàn toàn không để ý anh nói gì.
Trong đầu tôi chỉ nghĩ rằng, mối tình thầm lặng kéo dài bốn năm của mình đã kết thúc, thật sự nên buông bỏ người đã chiếm lĩnh cả tuổi trẻ của mình.
"Lạc Hoa Hoa."
Khi bị tiếng gọi của Tống Kỷ Dương kéo trở lại thực tại, tôi phát hiện đã đến dưới tòa nhà ký túc xá.
Tôi quay đầu lại, anh đã dừng bước, khoảng cách xa đến mức tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.
Dưới ánh đèn đường, Tống Kỷ Dương vẫy tay chào tôi: "Ngủ sớm đi, ngày mai lên lớp đừng đến muộn."
8
Cuối cùng, khoảng thời gian không thấy ánh sáng của tình cảm đơn phương, đã lặng lẽ biến mất trong đêm đen tĩnh lặng.
Tôi không khóc lóc ầm ĩ, cũng không điên cuồng, mà chỉ cảm thấy dây thần kinh trong đầu mình căng thẳng vì Từ Lâm bỗng chốc được thả lỏng.
Hôm sau, tôi không chọn ngồi ở góc cũ nữa, mà ngồi cùng bạn cùng phòng ở vị trí gần phía trước.
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi ngồi gần như vậy trong lớp của Tống Kỷ Dương.
Nhưng khi tiếng chuông vang lên, người bước vào lại là thầy Dương.
Tay cầm bút của tôi dừng lại, tôi ngẩn người trong một khoảnh khắc, bên tai bỗng vang lên giọng nói của Tống Kỷ Dương tối qua.
Hóa ra, thời gian dạy thay của anh đã kết thúc...
Thầy Dương là một ông lão vui vẻ, hài hước, thỉnh thoảng có tiếng cười của các bạn học sinh vang lên bên tai tôi.
Nhưng tôi luôn vô thức nhớ lại cảnh Tống Kỷ Dương giảng bài, rồi bị tiếng cười vụn vỡ kéo trở lại thực tại.
Tôi cảm giác như bị kéo từ một thế giới khác trở về, mọi thứ xung quanh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Từ tiết học đó trở, tôi không bao giờ ngồi ở hàng ghế sau nữa. Mỗi buổi học tôi đều chủ động chăm chú nghe giảng và ghi chép, nhưng không bao giờ bị gọi lên trả lời câu hỏi.
Sau đó không biết từ khi nào, Từ Lâm luôn ngồi ở vị trí chéo phía sau tôi. Từ đó, tôi cũng không quay lại nhìn nữa.
Khi tôi bước vào thư viện lần nữa, cảm giác như đã qua rất lâu rồi.
Lần cuối cùng tôi thường xuyên đến đây là vì Từ Lâm phải tham gia một cuộc thi tiếng Anh, tôi đã đi cùng cậu ta đến đây khoảng nửa năm để ôn tập hằng ngày.
Chớp mắt đã cảnh còn người mất.
Tôi ngồi ở vị trí quen thuộc, nhìn ra ngoài cửa sổ, một nhóm người mặc trang phục chỉnh tề đang đi về phía hội trường báo cáo học thuật bên cạnh.
Buổi chiều khi tôi chuẩn bị đi về, trời bỗng đổ mưa.
Tôi đứng ở cửa chờ một lúc, thấy mưa không có dấu hiệu nhỏ lại, ôm đầu quyết định lao ra ngoài.
Tôi vừa bước ra một chân thì cánh tay bị giữ chặt lại, một cái ô màu đen xuất hiện trên đầu.
Xung quanh như bỗng chốc trở nên im lặng, bên tai chỉ còn lại tiếng mưa rơi lộp độp.