BẠN TRAI NHẶT TRONG NHÀ MA (BẠN TRAI NPC CỦA TÔI) - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-09-30 21:06:41
Lượt xem: 202
12
Sau khi ăn xong, có lẽ do say rượu, tôi choáng váng đến nỗi không đứng vững.
Tống Kỷ Dương đưa tôi về căn hộ của anh.
Trên đường đi, tôi chỉ cảm thấy cả người khó chịu, miệng thì không ngừng nói, chuyển sang chế độ loa phát thanh.
Tôi đã nói ra đủ thứ chuyện, khó khăn lắm mới về đến nhà Tống Kỷ Dương, tôi nắm lấy áo của anh hỏi:
"Tại sao lại là tôi?" Đầu óc tôi đã không còn kiểm soát được, nghĩ gì thì nói nấy.
"Tại sao không thể là em?" Tống Kỷ Dương khẽ nâng mày, đôi mắt đẹp của anh khẽ chớp chớp.
Tôi nhìn anh, nước mắt cứ thế rơi xuống. Tôi thậm chí không hiểu tại sao mình lại khóc, nhưng tôi vẫn cảm thấy, anh xuất sắc như vậy, không nên thích người như tôi.
Thấy tôi rơi nước mắt, Tống Kỷ Dương có vẻ hơi hoảng, lại gần ôm tôi vào lòng, từ tốn cất lời.
Tống Kỷ Dương nói, anh không chỉ gặp tôi một lần đó, mà trong suốt cả năm ngoái vì đề tài nghiên cứu, anh gần như mỗi ngày đều ở trong thư viện, đã thấy tôi vô số lần.
Lần đó tôi cho Tống Kỷ Dương mượn ô, anh đã nói tên, chỉ là tôi không để ý.
Sau đó, Tống Kỷ Dương đã nhớ tôi, thấy hằng ngày tôi đi bên cạnh một cậu con trai, cẩn thận nhưng lại rất vui vẻ.
Dù chàng trai đó không mấy quan tâm đến tôi, nhưng tôi vẫn vui vẻ không ngừng.
Thời gian trôi qua, Tống Kỷ Dương bắt đầu cảm thấy tôi có chút đáng thương, còn thấy đau lòng.
Sau đó là trong phòng kín, lúc đó Tống Kỷ Dương chỉ giúp bạn làm NPC, không ngờ lại gặp tôi, mà tôi còn bị Từ Lâm đẩy vào lòng anh.
Thời gian dài như vậy, gặp gỡ nhiều lần, tôi chưa từng nhớ đến anh.
Giọng Tống Kỷ Dương hơi trầm, tôi không nói gì thêm. Câu cuối cùng tôi nghe thấy trước khi ngủ thiếp đi là:
"Trong những năm tháng Lạc Hoa Hoa đuổi theo Từ Lâm, đã gặp Tống Kỷ Dương vô số lần, nhưng trong mắt Lạc Hoa Hoa lúc đó ấy à… Chỉ có Từ Lâm."
Một tuần sau, tôi và Tống Kỷ Dương chính thức quen nhau.
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Là tôi đề nghị, sau khi gửi tin nhắn WeChat đi, anh nhanh chóng trả lời "Nhanh thu hồi đi."
Tim tôi đập chậm lại, ngay sau đó lại nhận được một tin nhắn:
"Để anh nói."
Ngày hôm sau xác nhận mối quan hệ, Tống Kỷ Dương đã đăng bài trên WeChat.
Rồi xong.
Hình kèm theo là một bức ảnh, chậu hoa nhỏ trong phòng thí nghiệm của anh.
Tôi nhìn hồi lâu mới hiểu ý nghĩa, cười nhạo Tống Kỷ Dương trẻ con.
Thực ra tôi rất vui.
Trước đây, điều ước lớn nhất của tôi là có thể xuất hiện trong vòng bạn bè của Từ Lâm. Không ngờ, người xuất hiện trong vòng bạn bè của cậu ta không phải tôi, mà vòng bạn bè của tôi cũng không phải cậu ta.
Tống Kỷ Dương đặt đôi tay lạnh ngắt của tôi vào lòng anh, biện minh là mình không trẻ con.
Bên đường có xe bán khoai lang nướng và hạt dẻ rang, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa.
Tôi nói trước đây khi nghe Tống Kỷ Dương giảng bài cảm thấy anh là người rất lạnh lùng, không ngờ lại không phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ban-trai-nhat-trong-nha-ma-ban-trai-npc-cua-toi/chuong-8.html.]
Anh cười cười không nói gì.
Nếu không phải sau này tôi tận mắt thấy Tống Kỷ Dương không chút nương tay, có lý có chứng lật đổ tất cả kết luận thí nghiệm của các bạn học khác như thế nào, tôi sẽ luôn nghĩ anh rất dễ nói chuyện.
Hôm đó đúng lúc tôi đến phòng thí nghiệm của Tống Kỷ Dương mang đồ ăn thì gặp cảnh đó. Anh không chỉ lý lẽ rõ ràng, thậm chí còn hơi tức giận, hình như có thí nghiệm của anh bị phá hỏng.
Tôi nhất thời hoảng hốt, đó là lần đầu tiên tôi thấy Tống Kỷ Dương tức giận.
Sau đó khi tôi nhắc đến chuyện này, anh luôn cảm thấy rất áy náy, tôi hỏi anh sau này có đối xử như vậy với tôi không.
Tống Kỷ Dương hơi cúi người, nhéo nhéo khuôn mặt tôi, giọng điệu rất tự nhiên:
"Em khác chứ, anh thấy em là chỉ muốn cười với em thôi."
13
Sau hai tuần ở bên Tống Kỷ Dương, tôi nghe nói Từ Lâm và Chu Tiêu đã chia tay. Tôi không muốn tìm hiểu nguyên nhân, hai người cùng kiêu ngạo như nhau, có thể đi xa đến đâu?
Một tối, khi tôi trở về ký túc xá, tôi thấy Từ Lâm đứng bên gốc cây, dường như đang đợi tôi về.
Thấy tôi dừng lại, cậu ta đi về phía tôi.
“Cậu đã ở bên anh ta sao?”
“Không liên quan đến cậu.” Nói xong, tôi định bước đi tiếp.
Từ Lâm nắm lấy cổ tay tôi, giọng nói hơi khàn khàn: “Lạc Hoa Hoa, cậu không thể ở bên anh ta…”
Lần trước ở phòng y tế, chính Tống Kỷ Dương đã kéo tôi ra khỏi tay Từ Lâm. Còn lần này, tôi tự mình tách ngón tay cậu ta ra.
Tôi nhìn vào mặt Từ Lâm, bỗng dưng nhận ra rằng chàng trai từng hoàn hảo không tì vết, thông minh và tuấn tú trong lòng tôi, thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt. Một khi tôi không thích Từ Lâm nữa, cậu ta chỉ là người bình thường nhất.
“Từ Lâm, cậu là ai trong cuộc đời tôi?”
Tại sao lại bắt tôi không được ở bên anh ấy? Tại sao tôi không thể bắt đầu lại?
Từ Lâm cúi đầu không nói gì, tôi cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với cậu ta. Tôi quay người đi về ký túc xá, tiện thể để lại câu nói: “Anh ấy là nghiên cứu sinh năm hai, Tống Kỷ Dương.”
Khi tôi vào hành lang sắp rẽ, tôi nghe thấy giọng nói của Từ Lâm từ phía sau: “Cậu thật sự thích anh ta sao?”
Bước chân tôi khựng lại, tôi quay đầu lại.
Tống Kỷ Dương là người duy nhất ngoài bố mẹ tôi luôn đặt tôi ở vị trí quan trọng nhất.
Nếu tôi gặp anh sớm hơn, có lẽ người khiến tôi rung động chưa chắc đã là Từ Lâm.
Đôi khi tôi nghĩ, so với Tống Kỷ Dương, những gì tôi đã bỏ ra quá ít, thậm chí còn không bằng một nửa những gì tôi đã bỏ ra cho Từ Lâm.
Mỗi lần nghĩ đến đây, tôi đều cảm thấy buồn.
Vì vậy, tôi tìm mọi cách để đối tốt với Tống Kỷ Dương, để sự chăm sóc của tôi có thể tương xứng, thậm chí vượt qua anh.
Một thời gian sau, có vẻ như Tống Kỷ Dương phát hiện ra điều gì đó sai sai, anh nhíu mày hỏi tôi: “Em đang trả ơn điều gì à?”
Lúc ấy tôi giật mình, không nói gì.
Anh ôm tôi vào lòng: “Em không cần phải làm những điều đó, chỉ cần ở bên anh theo cách thoải mái nhất là được.”
Đó là lần đầu tiên tôi biết rằng không cần phải cố gắng quá sức để đổi lấy tình cảm.