Bạn Trai Tôi Bị Mất Trí Nhớ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-11-03 20:09:51
Lượt xem: 93
Tôi đứng sững tại chỗ, vẫn tưởng mình đang bị ảo giác.
"Cái gì?!"
"Anh nói anh không giúp em, anh thật sự thích em, hơn nữa, anh đã thích em từ lâu rồi, đáng tiếc, trong mắt em chưa bao giờ có anh."
Lúc này, tôi chợt nghĩ đến những điều khác thường của Phó Hành Châu.
Mỗi ngày, anh đều mua bữa sáng cho mọi người, nhưng bữa sáng của tôi luôn phong phú hơn những người khác.
Anh nói tôi có thành tích tốt nhất, xứng đáng được đối đãi đặc biệt.
Tôi vô tình nói muốn ăn món Thái.
Đúng lúc anh mời mọi người đi ăn tối, và bữa tối đó chính là món Thái.
Tôi nói tôi muốn đi du lịch Bắc Âu, cảm thấy kiệt sức.
Anh liền tổ chức cho mọi người đi du lịch Phần Lan.
Các đồng nghiệp còn đùa rằng tôi là linh vật.
Nói gì cũng thành sự thật.
Bây giờ nghĩ lại, sao lại có nhiều sự trùng hợp như vậy?
Chẳng qua chỉ là sự nỗ lực của một người khác.
"Anh thấy gần đây em không vui, anh không thể giấu tình cảm của mình được nữa, anh sẽ không ép buộc em, cho em một tuần để chọn anh, hoặc là..."
"Từ chối anh."
Nói xong, anh rời khỏi phòng họp như muốn chạy trốn.
Bóng lưng của anh có chút đáng yêu.
Về nhà, tôi bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về những gì Phó Hành Châu đã nói với tôi.
Nhưng càng nghĩ, tôi càng cảm thấy rối bời.
Tôi không biết, liệu bây giờ chọn anh có công bằng với anh hay không.
Đúng lúc tôi đang băn khoăn thì chuông cửa reo lên.
Tôi tưởng là đồ ăn ngoài nên đứng dậy mở cửa.
Nhưng lúc cửa mở ra, tôi thấy Phó Hành Châu đang đứng đó, tay cầm một bó hoa hồng lớn.
"Sao anh lại đến đây?"
Anh hơi tức giận.
"Không thể vào nhà nói chuyện sao?”
Lúc này tôi mới nhận ra anh vẫn đứng ngoài cửa, vội nhường đường cho anh vào.
Có khoảng 520 bông hồng, bó hoa to đến nỗi suýt không mang vào được.
Tôi ngập ngừng mở lời.
"Chưa tới một tuần mà, tôi..."
Anh có chút tủi thân.
“Nhưng anh không thể chờ được nữa, mà thôi, anh cảm thấy hôm nay quá vội vàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ban-trai-toi-bi-mat-tri-nho/chuong-3.html.]
"Khi theo đuổi ai đó thì nên có lời tỏ tình chính thức, không nên bắt đầu một cách mập mờ, không rõ ràng."
Anh quỳ một chân xuống, lấy một chiếc nhẫn kim cương từ trong túi ra.
Đó là chiếc nhẫn mà tôi đã ngắm rất lâu nhưng không mua.
Bởi vì lúc đó Lục Cảnh Xuyên luôn khuyên tôi chọn một mẫu khác.
Tôi tưởng anh ta thực sự thích tôi, không ngờ anh ta chỉ coi tôi là người thay thế.
Tôi có chút cảm động.
“Sao anh biết tôi thích chiếc nhẫn này?”
Anh thần bí nói: "Anh đã hối lộ Văn Văn bên cạnh em, nếu không thì làm sao mỗi lần anh đều có thể biết chính xác em thích gì?"
Tôi đưa tay định đánh anh, nhưng bị anh nắm chặt.
Anh đeo nhẫn vào ngón tay tôi.
"Diệp Đồng Đồng, anh thích em, em có thể cho anh một cơ hội được chăm sóc em không?"
Trong mắt anh tràn đầy hy vọng, thậm chí còn hồi hộp đến mức mồ hôi vã ra trên trán.
Tôi gật đầu.
LattesTeam
"Em nguyện ý."
"Yeah!"
Anh vui vẻ ôm tôi xoay vòng vòng, như một vị tướng trở về sau chiến thắng.
"Bỏ em xuống, người ta sắp bị anh quay cho chóng mặt rồi."
Phó Hành Châu nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.
"Đồng Đồng, cuối cùng em cũng nguyện ý ở bên anh."
Tôi dựa vào lòng anh, bất chợt cảm thấy rất yên tâm.
Tối hôm đó, chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều.
Anh nói ngày mai sẽ đưa tôi đi thử váy cưới.
Tôi có chút ngỡ ngàng.
"Bây giờ chúng ta chưa kết hôn, em thử váy cưới làm gì?"
"Anh không quan tâm, cứ đi thử trước, xem kiểu dáng."
Không thể cưỡng lại sự nài nỉ của anh, tôi đồng ý.
Tôi đã thử rất nhiều váy cưới.
Mỗi lần bước ra, Phó Hành Châu đều sẽ thốt lên một tiếng "Wow" đầy phấn khích.
Tôi lườm anh một cái.
"Wow cái gì, anh chưa thấy bao giờ à?"
"Chưa thấy, em chính là thế giới lớn nhất của anh."
Bị anh chọc cười, tôi cảm thấy nỗi u ám gần đây đã tan đi rất nhiều.
"Đúng vậy. Cười nhiều như thế này sẽ khiến em trông xinh đẹp hơn."
Đang nói chuyện, tôi liếc thấy Lục Cảnh Xuyên đang đứng ở đó.