Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Trai Tôi Là Một Tên Khốn - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-03-27 14:15:43
Lượt xem: 1,164

7.

 

Trên đường cùng Lâm Mục Chi trở về, điện thoại trong túi anh ta liên tục đổ chuông.

 

"Bắt máy đi, có lẽ có chuyện gấp."

 

Lâm Mục Chi mím môi: "Được."

 

Nếu anh ta không dám bắt máy thì tức là anh ta đang che đậy.

 

Trước đây Lâm Mục Chi thường lái xe của tôi nên điện thoại của anh ta đương nhiên được kết nối với Bluetooth trên xe.

 

Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói của Tô Nhạc vang lên.

 

"Anh Mục."

 

Lâm Mục Chi có vẻ khẩn trương, sợ Tô Nhạc nói ra điều gì đó động trời nên lập tức nói: "Nhạc Nhạc, có chuyện gì vậy? Anh đi cùng Miểu Miểu và đang lái xe."

 

Nhạc Nhạc ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút, cô ta có chút không cam lòng, tại sao với Lâm Mục Chi, tôi luôn quang minh chính đại, còn cô ta chỉ có thể lén lén lút lút ?

 

"Anh Mục, ngày mai là sinh nhật của anh, em muốn ăn mừng cùng anh." Tô Nhạc không nói lời này cho Lâm Mục Chi nghe mà đang khiêu khích tôi.

 

Lâm Mục Chi liếc nhìn tôi và ngay lập tức từ chối: "Không, ngày mai anh muốn ăn mừng với Miểu Miểu."

 

Tô Nhạc không muốn nhượng bộ. Ngày thường Lâm Mục Chi dành rất ít thời gian cho cô ta, mỗi khi ở bên cô ta, Lâm Mục Chi đều nhắc nhở cô ta khi ra ngoài phải cẩn thận, kẻo bị tôi phát hiện.

 

Vì thế, Tô Nhạc đổi cách nói khác: "Chị Miểu Miểu, ngày mai em có thể cùng chị ăn mừng sinh nhật anh Mục được không? Nếu có thêm một người nữa thì sẽ náo nhiệt hơn, sẵn tiện chị em mình gặp nhau."

 

“Được.” Cô ta không ngờ tôi lại hào phóng đồng ý.

 

Không chỉ Tô Nhạc mà cả Lâm Mục Chi cũng bị sốc.

 

"Tập trung lái xe đi" tôi nhắc nhở Lâm Mục Chi, "giống như Nhạc Nhạc đã nói, thêm một người sẽ náo nhiệt hơn."

 

Tôi chỉ muốn xem kỹ năng diễn xuất của hai người này tốt đến mức nào.

 

Tôi muốn nhìn cảnh Lâm Mục Chi hoảng hốt cùng Tô Nhạc ăn cơm, nhất định rất thú vị.

 

Nhà hàng được chọn là nhà hàng buffet cao cấp.

 

Trên người Tô Nhạc vẫn còn ngửi thấy mùi nước hoa rẻ tiền, khác hẳn với chiếc túi cô ta đang mang.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ban-trai-toi-la-mot-ten-khon/chuong-7.html.]

“Túi rất đẹp.” Tôi cố ý khen.

 

Tô Nhạc thâm ý nói: “Là bạn trai em tặng.”

 

Lâm Mục Chi sợ hãi đến mức gần như nghẹn họng, trừng mắt nhìn Tô Nhạc một cách hung dữ.

 

"Thật sao? Vậy hôm nào đi gặp bạn trai của em, bảo Mục Chi kiểm tra giúp em nhé." Tôi cười nói.

 

Lâm Mục Chi hai chân yếu ớt, hoảng sợ nói: "Trên bàn hết đồ ăn rồi, Nhạc Nhạc đi lấy với anh."

 

"Không, anh đi một mình đi. Sao anh có thể để một cô gái làm những việc này được?" Tôi nhẹ giọng nói.

 

Lâm Mục Chi bối rối liếc nhìn tôi nhưng không dám phủ nhận lời nói của tôi, nếu không sẽ có vẻ có tật giật mình.

 

Sau khi Lâm Mục Chi rời đi, tôi cố ý giơ cổ tay lên trước mặt Tô Nhạc: “Mục Chi tặng cho chị.”

 

Quả nhiên, Tô Nhạc không chịu nổi kích động, cô ta nhìn bóng lưng Lâm Mục Chi đột nhiên nói: "Chị Miểu Miểu, chị không muốn gặp bạn trai của em sao? Chị vừa mới nhìn thấy anh ấy đấy."

 

"Ồ, thật sao?" Tôi cố tình kéo dài giọng nói: "Đây là cô ảo tưởng hay là thật vậy? Nếu là thật, tôi muốn nghe chính anh ấy thừa nhận."

 

Tô Nhạc không phục nói: "Bộ tưởng có tiề.n là tự cho mình vĩ đại à, không có tiề.n thử xem anh Mục chịu chọn cô sao?"

 

Tôi cười khinh thường: “Vậy cô tự phấn đấu có tiề.n thì thử một lần xem Mục Chi có chọn cô không?”

 

Đúng lúc này, Lâm Mục quay lại, cầm theo một thứ gì đó.

 

Tôi đứng dậy, giả vờ tủi thân nói: "Mục Chi, em đi trước, để anh và em gái tốt của anh có thể cùng nhau tổ chức sinh nhật."

 

Lâm Mục Chi sửng sốt, sau đó trừng mắt nhìn Tô Nhạc, đuổi theo tôi ra ngoài.

 

"Miểu Miểu, Nhạc Nhạc có làm gì khiến. em tức giận không? Anh sẽ quay lại rầy cô ấy một trận." Lâm Mục Chi an ủi tôi.

 

"Mục Chi, em không muốn quay lại, chúng ta hãy tìm một nơi khác để tổ chức sinh nhật cho anh đi" Tôi đờ đẫn nói.

 

Lâm Mục Chi do dự một giây: "Được, nghe em hết"

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

 

Trong khoảng thời gian ấy, Tô Nhạc đã nhiều lần gọi điện cho Lâm Mục Chi nhưng anh ta không bắt máy, cuối cùng còn tắt luôn điện thoại.

 

Sau khi Lâm Mục Chi đưa tôi về nhà, anh ta cuối cùng cũng gọi cho Tô Nhạc.

 

Anh ta mắng Tô Nhạc, Tô Nhạc cảm thấy khó chịu, nhưng cô ta không dám nói với Lâm Mục Chi những gì cô ta đã nói với tôi, cô ta biết những lời này sẽ chọc tức Lâm Mục Chi.

 

Trong lòng Lâm Mục Chi biết cái gì nhẹ, cái gì nặng, Tô Nhạc cũng vậy.

Loading...