Bạn Trai Tôi Là Một Tên Khốn - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-03-27 14:19:00
Lượt xem: 1,334
Sau khi rời khỏi cổng công ty, mặt trời cuối cùng cũng ló dạng sau cái thời tiết u ám mấy ngày nay, Lâm Mục Chi nhìn bầu trời, thở dài một hơi nhẹ nhõm, tâm tình có vẻ tốt hơn rất nhiều.
Anh ta gọi cho tôi với giọng điệu rất đỗi dịu dàng: “Miểu Miểu, anh xin nghỉ việc ở công ty rồi, anh muốn đến công ty của nhà em càng sớm càng tốt để làm quen, sau này có thể bắt đầu công việc nhanh hơn.”
Bản chất của anh ta đã lộ ra.
Tôi cười: “Được, nhưng còn phải sắp xếp lại một chút, Đợi bà nội về thì ba em cũng đành bó tay.”
"Đều nghe em cả." Giọng nói của Lâm Mục Chi tràn đầy phấn khích.
Hôm nay tôi đi đến cửa hàng nơi Tô Nhạc làm việc, vừa đến gần liền ngửi thấy mùi nước hoa khó chịu xộc vào mũi.
Tôi cố tình tỏ ra vênh váo chỉ chỏ để Tô Nhạc bận rộn cả buổi trời nhưng cuối cùng lại chẳng mua gì cả.
"Chị cố ý! Lý Miểu, chị đừng tưởng chị có mấy đồng tiề.n bẩn thì có thể hét ra lửa." Tô Nhạc trợn to mắt nói.
Tôi cười: “Có mấy đồng tiề.n bẩn cũng không có gì hay, nhưng lại có thể khiến người làm ở đây phải phục vụ tôi tận tình, nếu tôi không vui mà phàn nàn với quản lý thì cô cũng phải thấp giọng xin lỗi.”
Tô Nhạc tuy không phục nhưng những gì tôi nói đều là sự thực, mục đích đã đạt được. Tôi vừa rời đi thì gã đàn ông đó lại xuất hiện.
Bạn đồng nghiệp của Tô Nhạc ở bên cạnh xúi giục: "Tô Nhạc, cô phải sáng suốt, gả cho đại gia rồi thì còn cần phải chịu đựng như vừa rồi nữa sao?"
Lần này Tô Nhạc không từ chối lời mời của gac đàn ông đó nữa.
Ông ta đưa Tô Nhạc về nhà, biệt thự giữa núi xa xôi, cách trang hoàng bên trong lộng lẫy khiến Tô Nhạc đã mê lại càng thêm mê.
Sau vài ly rượ.u vang đỏ, Tô Nhạc say.
"Nhạc Nhạc, em có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không? Anh thích em, em có bằng lòng làm bà chủ ngôi nhà này không?" Đôi mắt người đàn ông rực sáng, ông ta tỏ tình.
Buổi tối, tôi nhận một bộ ảnh gửi qua mail, ảnh chụp cảnh một gã đàn ông và Tô Nhạc thân mật với nhau sau khi uống rượ.u.
10
Mọi chuyện đều theo kế hoạch của tôi, Tô Nhạc đã đổi ý, Lâm Mục Chi gần như cạn tiề.n, công việc cũng không còn, đã đến lúc phải kết thúc tất cả.
Hôm nay hẹn hò với Lâm Mục Chi, tôi đã cố ý hỏi: "Mục Chi, anh đã gặp bạn trai của Nhạc Nhạc chưa?"
Bàn tay đang cầm đũa của Lâm Mục Chi khựng lại, hoảng sợ hỏi lại: "Chưa, có chuyện gì vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ban-trai-toi-la-mot-ten-khon/chuong-9.html.]
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
“Đêm qua em nhìn thấy Tô Nhạc và một người đàn ông, bàn tay của hai người họ thân mật đan vào nhau.” Tôi tiếp tục, phớt lờ khuôn mặt đang tối sầm lại của anh ta.
“Người đàn ông đó thậm chí còn hôn cô ấy.”
Phổi của Lâm Mục Chi có lẽ sắp nổ tung vì tức giận rồi.
Chẳng trách Tô Nhạc luôn nói trong khoảng thời gian này cô ta bận quá không thể gặp, hóa ra đang ở sau lưng anh ta lừa dối.
Sau bữa tối, Lâm Mục Chi bảo sẽ đưa tôi về nhà sớm vì anh ta phải đến công ty có việc gấp.
Tôi vừa rời đi, Lâm Mục đã chạy tới nhà Tô Nhạc.
Lâm Mục Chi tức giận đi lên lầu, tra hỏi Tô Nhạc: "Người đàn ông đó là ai? Cô ở trong căn nhà tôi thuê, lại dám nuôi một thằng ăn bám khác."
"Người đàn ông nào, anh đang nói nhảm cái gì vậy!" Tô Nhạc phủ nhận.
Tô Nhạc đã nghĩ đến việc chia tay Lâm Mục Chi từ lâu, nhưng không phải theo cách này, cô ta vẫn muốn duy trì hình ảnh ngây thơ, xinh đẹp của mình.
Điện thoại di động của Lâm Mục Chi đột nhiên rung lên.
Anh ta nhận được một tin nhắn lạ chứa hình ảnh thân mật của Tô Nhạc và người đàn ông kia.
"Cô là một con đà.n bà không biết xấu hổ, phù phiếm, cô khiến tôi thật ghê tởm." Lâm Mục Chi lớn tiếng chử.i rủa.
Tô Nhạc thấy sự việc bại lộ thì không giả vờ nữa, không cam lòng nói: “Anh có tư cách gì mà chê tôi? Chả phải anh cũng là kẻ bắt cá hai tay sao, anh nói người ta ăn bám ? Bản thân anh cũng bám váy Lý Miểu đấy thôi. Anh bí mật yêu cầu tôi không được để Lý Hi Miểu phát hiện, muốn tôi thành kẻ vô hình, chẳng phải là vì anh sợ cô ta sẽ đá anh cắ.t đứt conđường trở thành chàng rể của gia tộc giàu có à?”
Lâm Mục Chi tức giận đến mức cơ thể run lên, cảm giác tôn nghiêm của một người đàn ông được thoả mãn mà anh ta nhận được từ Tô Nhạc giờ đã không còn nữa.
Tô Nhạc nói tiếp: "Còn nữa, bạn trai của tôi giàu có hơn anh rất nhiều, anh ấy cũng không phải kẻ ăn bám, ah có thấy chiếc nhẫn trên tay tôi không? Nó có giá 100 vạn! Anh có mua được không?"
Tô Nhạc đang thay tôi trút hết nỗi bực bội lên Lâm Mục Chi, khinh thường bảo nếu tôi không yêu anh ta thì anh ta chẳng là gì cả.
Tuy nhiên, Tô Nhạc không biết chiếc nhẫn của mình là giả và không hề có chút giá trị nào.
Lâm Mục Chi tức giận bước ra khỏi khu nhà trọ, anh ta đứng trên đường rất lâu, trông rất cô đơn, cuối cùng lấy điện thoại ra và gọi cho tôi.
"Miểu Miểu, anh yêu em, chúng ta kết hôn đi."
Khi ấy tôi biết Lâm Mục Chi và Tô Nhạc đã hoàn toàn bất hòa với nhau.