Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn trai tôi là yêu tinh điện thoại - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-22 00:01:51
Lượt xem: 925

Lần cắm trại này, ngoài chúng tôi ra, còn có một vài người bạn thân thời đại học.

Bách Hạc tính tình hòa đồng, hoàn toàn không lo ngại chuyện mất vui.

Ngược lại, Hứa Diệu lại có vẻ khá im lặng.

Vương Lâm Lâm nói chuyện với anh ta mấy lần, anh ta đều không nghe thấy.

Nhân lúc Bách Hạc đang nướng thịt, Hứa Diệu gọi tôi ra một góc: "Hướng Nhan, anh có chuyện muốn hỏi em.”

"Em và anh ta... là khi nào thì ở bên nhau?"

“Sao học trưởng lại hỏi chuyện này?”

Trên mặt Hứa Diệu hiện lên vẻ hối hận: "Anh không biết trước đây em cũng có ý với anh, anh cứ tưởng..."

Tôi nắm bắt được từ khóa: "Cũng?"

"Phải, người anh thích luôn là em. Thật ra, anh và Vương Lâm Lâm ở bên nhau là có lý do khó nói.”

Tôi cau mày, có chút kỳ quái: "Lý do khó nói gì?"

Hứa Diệu gật đầu: "Xin lỗi, hiện tại anh chưa thể nói cho em biết. Hướng Nhan, em đừng thích anh ta nữa, quay lại bên anh được không, anh có thể chia tay Vương Lâm Lâm ngay lập tức.”

Vừa dứt lời, điện thoại của tôi bắt đầu rung lên dữ dội.

"Em... em nghe điện thoại đã."

Tôi vội vàng lùi lại hai bước, nhấc máy, giọng nói của Bách Hạc chưa bao giờ âm trầm đến vậy.

Anh ta chỉ nói hai chữ: "Quay lại."

Tôi theo sau Hứa Diệu quay trở lại.

Vương Lâm Lâm đang trò chuyện với bạn bè, nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ta lóe lên, sau đó bước tới, giả vờ thân thiết nói với tôi: "Hướng Nhan, vừa nãy cậu đi đâu vậy, Bách Hạc nhà cậu cứ nướng thịt cho cậu mãi đấy."

Tôi không nói là Hứa Diệu đã nói những lời không hay với tôi, chỉ cười cười: "Tớ đi dạo chút thôi.”

Bách Hạc không nói gì, sầm mặt bước tới, nắm lấy cổ tay tôi kéo đi.

"Anh làm gì vậy?”

Cho đến khi đã cách xa mọi người, Bách Hạc mới buông tôi ra: "Vừa nãy, em định đồng ý với anh ta sao?"

“Đồng ý ai?”

“Nếu anh không gọi điện thoại cho em, có phải em đã đồng ý với Hứa Diệu rồi không?”

Tôi có chút tức giận: "Bách Hạc, tôi là người trưởng thành rồi, anh có thể đừng lúc nào cũng giám sát cuộc sống của tôi được không.”

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Vậy nên em vẫn muốn quay lại với anh ta."

Sắc mặt tôi lạnh lùng: "Tôi thấy bây giờ anh không được bình tĩnh, không muốn nói chuyện với anh.”

Nói xong, tôi định bỏ đi, Bách Hạc lại kéo tôi lại: "Em thật sự tin lời anh ta nói sao? Đàn ông rất thông minh, giỏi phỏng đoán tâm lý phụ nữ hơn em nghĩ đấy.

Trước đây, anh ta giả vờ ngốc nghếch, chẳng qua là muốn tận hưởng niềm vui được theo đuổi.

Bây giờ tôi xuất hiện, anh ta không còn là lựa chọn dự phòng nữa, nên vội vàng tỏ tình với em, muốn giữ em lại, chẳng lẽ em thật sự tin là anh ta thích em sao?"

Lời nói này như một cái tát vào mặt tôi, tôi hất tay Bách Hạc ra: "Rốt cuộc anh muốn nói gì, muốn nói tôi không có mị lực, chỉ xứng đáng làm lốp dự phòng của người khác sao? Dù tôi có đồng ý hay không, cũng không liên quan gì đến anh, anh chỉ là yêu tinh điện thoại, cũng không phải bạn trai thật sự của tôi, chuyện của tôi, anh đừng xen vào.”

Nói xong, tôi bực bội ném điện thoại vào bụi cỏ: "Tôi không cần điện thoại nữa."

Sau đó tức giận bỏ đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ban-trai-toi-la-yeu-tinh-dien-thoai/chuong-6.html.]

Bách Hạc đứng im tại chỗ, không đuổi theo tôi.

Bạn bè hỏi tôi Bách Hạc đi đâu, tôi chỉ nói anh ấy có việc phải về trước.

Nhưng sau đó, tôi cũng không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, chỉ ngồi im lặng một chỗ.

Mấy lần Hứa Diệu định bắt chuyện với tôi, đều bị tôi né tránh.

Đúng là tôi thích anh ta, nhưng cũng không đến mức hèn hạ đi tranh giành đàn ông với bạn.

Trời sẩm tối, mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.

Tôi nhìn xung quanh một lượt, Bách Hạc vẫn chưa xuất hiện.

Chắc anh ấy đã về rồi.

Dù sao anh ấy cũng là yêu tinh điện thoại, biết chạy nhảy, chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Về đến nhà, trời đổ mưa lớn.

Tôi nằm trên ghế sofa, bắt đầu tìm điện thoại.

Đột nhiên nhớ ra điện thoại đã bị tôi tức giận ném vào bụi cỏ.

Thôi kệ, mua cái mới vậy.

Cũng không phải là không có cái nào khác.

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn.

Tôi trằn trọc mãi không ngủ được.

Cứ nhắm mắt là trong đầu lại hiện lên hình bóng của Bách Hạc.

Mưa to như vậy, anh ấy có thật sự không sao không?

Thực sự không yên tâm, tôi mặc áo khoác, chạy ra ngoài.

Trên đường, tôi lái xe rất nhanh.

Giữa đêm khuya vắng vẻ, không một bóng người.

Tôi một mình cầm ô, tay cầm đèn pin, tìm kiếm chiếc điện thoại ở nơi chúng tôi cãi nhau.

Nhưng mưa quá lớn, tìm mãi không thấy.

Tôi bắt đầu đoán, không biết có phải điện thoại đã bị người ta nhặt đi rồi không.

Càng nghĩ càng bất an, càng nghĩ càng sợ hãi, lúc này tôi mới hối hận hành động thiếu suy nghĩ lúc trước của mình.

“Bách Hạc!"

Tôi gọi lớn.

“Bách Hạc, anh ra đi!"

Đang tuyệt vọng, tôi bỗng nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng gọi yếu ớt: "Em đang tìm anh sao?"

Quay phắt đầu lại, Bách Hạc đang đứng cách đó không xa.

Cả người ướt sũng, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.

Tôi ném ô, lao về phía anh ấy, liên tục xin lỗi.

Bách Hạc lắc đầu: "Người nên nói xin lỗi là anh, Nhan Nhan không phải lốp dự phòng của ai cả, là anh nói sai rồi."

Loading...