BẢO GIA - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-04-28 02:04:34
Lượt xem: 927
Vài ngày sau đó, vụ loạn cướp ở Giang Nam đã được tấu lên hoàng thượng.
Hoàng thượng không có con trai, có đại thần đề nghị chọn một trong hai vị công chúa đi, để an tâm lòng dân.
Triều thần tâu rằng: "Trưởng công chúa Hoa An mới thành hôn, chi bằng để nhị công chúa đi."
Vốn việc này triều đình sẽ điều binh của kinh thành đến, hoàng thân quốc thích chỉ mang danh mà thôi, sẽ không đích thân ra chiến trường mạo hiểm, kể cả Sở phi cũng không thể lấy cớ gì để bắt lỗi được.
Ta nhớ chuyện dẹp loạn cướp xảy ra sau khi ta và Ngụy Cảnh Tùng thành hôn.
Ngụy Cảnh Tùng đã khổ sở cầu xin ta thay Chân Ninh đi về phương Nam.
Hồi đó, mặc dù ta tức giận chàng ta, nhưng cũng thấy Ngụy Cảnh Tùng nói cũng có lý, Chân Ninh vốn yếu đuối, đi đường dài quả thật quá vất vả.
Nhưng ta không ngờ, lần dẹp loạn cướp đó lại thuận lợi vô cùng.
Khi ta đến, chỉ trong vòng vài ngày, Lưu tri châu đã dẫn quân dẹp yên nạn cướp bóc, số giặc bị g.i.ế.c lên đến hàng trăm người.
Trong bản tấu của hắn, hắn đều quy hết công trạng cho ta.
Sau này khi ta đã trở thành tội nhân, tên Lưu tri châu kia lại nhảy bổ ra, nói rằng vụ dẹp nạn cướp bóc năm đó còn ẩn tình.
Hắn nói: "Trưởng công chúa Hoa An háo thắng liều lĩnh, g.i.ế.c hại dân lành vô tội, lấy t.h.i t.h.ể của họ làm thành giặc cướp, để cầu được công trạng."
Lúc đó, ta đang bị mọi người la ó chỉ trích, vụ án cũ này căn bản chẳng có ai buồn xét đến.
Với Thôi tướng nghi làm đầu, các ngự sử thi nhau dâng tấu chương luận ta ta như tuyết rơi vào điện Thái Hòa.
Cho đến khi Ngụy Cảnh Tùng đến nhà lao thăm ta, ta mới biết, những t.h.i t.h.ể mà Lưu tri châu cho ta xem năm đó, thực chất là của một nhóm người vô tội đã phát hiện ra hắn tham ô tiền cứu trợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bao-gia/chuong-13.html.]
Tên Lưu tri châu kia lai lịch rất lớn, là anh trai của Sở phi, môn sinh của Sở quốc công.
Tiền cứu trợ của triều đình, sau khi đến tay Lưu tri châu đã qua một tay khác là quốc công phủ.
Quan che chắn cho quan, họ muốn kêu cứu cũng không có cửa, đành phải viết thư m.á.u trăm người, định lên kinh thành cáo trạng Lưu tri châu.
Nhưng đến phút cuối, lại bị thám tử mà tên Lưu tri châu phái vào trong làm bại lộ dấu vết.
Cũng vào lúc ta khởi hành về phương nam đến Nghiêu Châu, thì tên Lưu tri châu kia đóng kín một nhóm người dân vào một ngôi làng hoang, cho quân lính canh giữ, vây hãm suốt mấy ngày.
Đến ngày ta đến nơi, hắn mới sai người đưa cháo trắng vào trong.
Những người dân kia bị đói mấy ngày liền, uống cháo có pha chất độc cá nóc, lập tức tử vong ngay tại chỗ.
Lưu tri châu lệnh cho người chuyển quần áo giặc cướp cho những dân thường đã c.h.ế.t kia, rồi báo với ta rằng nhờ diệu kế của hắn nên những tên giặc phỉ ấy đã sa lưới.
Lần lập công ấy đến dễ dàng đến mức kỳ lạ.
Sau này ở trong lao ngục, ta đã hỏi Ngụy Cảnh Tùng:
"Nếu như lúc đó ta không đáp ứng chàng, mà là Trần Chân Ninh đi, thì sẽ thế nào?"
Ngụy Cảnh Tùng không trả lời ta, chỉ nở một nụ cười ẩn ý.
Lúc đó ta đã hiểu.
Nếu là Trần Chân Ninh đi, thì những người dân vô ta đã mất mạng khi đó, mãi mãi sẽ trở thành công trạng thực sự của nàng ta.