Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BẢO GIA - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-04-28 02:02:23
Lượt xem: 1,833

Sáng sớm, Thúy Trúc hầu hạ ta rửa mặt.

"Công chúa, đêm qua chúng ta gặp người nam tử bất tỉnh trên phố dài, vậy mà lại là con trai trưởng của Ngụy phủ thượng thư."

Ta chăm chú soi mình trong gương đồng, đôi môi đỏ thắm như quả lựu, đang độ tuổi hiểu biết về nam nữ.

Thúy Trúc nói ta đương nhiên biết.

Kiếp trước, mặc dù Ngụy Cảnh Tùng là con trai trưởng của nhà họ, nhưng không được Ngụy thượng thư yêu mến.

Mất mẹ sớm, tình cảnh của chàng ấy  trong phủ vô cùng thê thảm, đãi ngộ còn không bằng hạ nhân.

Vào đêm giao thừa, Ngụy Cảnh Tùng bị mẹ kế hãm hại, trúng độc ngất xỉu trên phố.

Thúy Trúc nói, kiếp trước hoàng muội Chân Ninh của ta cũng giống như ta, đến phố Thịnh An xem hoa đăng. 

Kết quả lại đưa được thiếu gia Ngụy phủ về phủ, sáng nay Sở Phi nương nương ra lệnh cho nàng ta vào cung, sau một hồi trách mắng, phạt nàng ở Trọng Hoa Uyển để hối lỗi.

Thúy Trúc vỗ ngực, còn sợ hãi hơn cả ta: "Sở Phi nương nương rất tức giận, may mà đêm qua không phải công chúa xử lý việc này."

Ta nhớ kiếp trước, khi ta đón Ngụy Cảnh Tùng về, Sở Phi nương nương nói rằng ta tấm lòng nhân hậu.

Tại sao đến lượt con gái ruột, ngược lại lại hà tiện lời khen ngợi?

Ta đến Trọng Hoa Uyển, không ai trong cung này dám ngăn cản ta.

"Chân Ninh." Ta cách song cửa hoa văn gọi nàng.

Trần Chân Ninh đẩy cửa sổ, để lộ ra một gương mặt tiều tụy.

Nàng ta yếu ớt nói: "Hoàng tỷ, muội sai thật sao?"

Thấy ta không trả lời, nàng ta đưa tay nắm lấy tay áo ta, van xin: 

"Hoàng tỷ, tỷ giúp muội chăm sóc Ngụy công tử có được không?"

Kiếp trước, ta vẫn luôn cho rằng hoàng muội của ta, Trần Chân Ninh nhu nhược yếu đuối, không thể tự gánh vác, khắp nơi bảo vệ nàng ta.

Nhưng sau khi ta trở thành tù nhân, nàng ta lại đứng trên cao, từng chữ từng câu rõ ràng:

"Trưởng công chúa Hoa An Trần Bảo Gia bất kính với bậc bề trên, coi mạng người như cỏ rác, đáng bị băm vằm thành từng khúc, lăng trì để thị chúng. Bản cung thương xót nàng là người ruột thịt, không nỡ xử tử hình tàn khốc..."

Trần Chân Ninh trước mặt mọi người, tỉ mỉ kể tội ta ta, liệt kê ra mười bảy điều.

Cuối cùng, nàng ta thì thầm bên tai ta: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bao-gia/chuong-3.html.]

"Cùng ta giành giật Cảnh Tụng ca ca, vạn tiễn xuyên tim đã là ta đã nương tay lắm rồi, hoàng tỷ ạ."

Hóa ra bọn họ đã sớm thông dâm với nhau, chỉ có ta như một kẻ ngốc, ngày này qua tháng khác bị bịt mắt.

Trong phòng, Trần Chân Ninh thấy ta đột nhiên cười, sắc mặt có chút lo lắng:

"Hoàng tỷ, Ngụy công tử dung nhan tuấn tú, là một người phiêu diêu như trích tiên. Mẫu phi hôm nay cấm túc muội, không cho chàng ở lại phủ công chúa. Giờ chỉ có hoàng tỷ có thể giúp muội, chỉ cần chàng ấy bình an là được, Chân Ninh không cầu gì hơn nữa."

Ta nhướn mày, Trần Chân Ninh đúng là biết cách nắm giữ ta.

Ai cũng biết, Trưởng công chúa Hoa An Trần Bảo Gia., yêu thích sắc đẹp.

Năm năm trước tại Chu Ngạn Đài, ta đã cứu một công tử thế gia chống đối phụ hoàng.

 Vốn là có ý tốt, không hiểu sao, không lâu sau, tin đồn nổi lên, nói rằng Trần Bảo Gia ta đã để ý đến dung nhan của công tử đó, muốn chọn chàng ta làm phò mã.

Ngụy công tử thế gia đó đã thành hôn với tân nương trong đêm.

Kiếp trước, đối với những lời đồn đại như vậy, ta chỉ cười nhạt. 

Ta nào ngờ về sau lại càng ngày càng dữ dội, cuối cùng trở thành một nhát đinh đóng ta lên cột.

Sau khi mất danh tiếng, làm sao hiếu sự đẩy sóng ngầm của vị hoàng muội tốt bụng này?

Ta cúi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt né tránh đầy lo lắng của nàng ta: 

"Chân Ninh, hoàng tỷ không thích gì khác, chỉ thích sắc đẹp. Tên bệnh tật mà em nhặt về không phải kiểu ta thích."

Nói xong, ta vênh váo bỏ đi.

Ta vốn chỉ hoài nghi, kế phu nhân của đại nhân Thượng thư cũng không thể ngu ngốc đến mức như vậy.

Đêm giao thừa đã đuổi con trai cả ra ngoài, đầu độc ngay tại phố.

Một việc như vậy mà náo loạn lên, Ngự sử tất sẽ luận ta Ngụy thượng thư ngược đãi con trai cả.

Kiếp trước, ta đã cứu Ngụy Cảnh Tùng, ba ngày liền không không nghỉ ngơi để chăm sóc chàng ta, vốn muốn đòi lại công đạo cho chàng, nhưng lại bị Ngụy Cảnh Tùng đang mơ màng ngăn lại, chàng nói: 

"Mẫu thân dù ép thần đến nước này, nhưng thần vẫn biết ơn, không muốn để người thân bị người ta bàn tán."

Ta cứ tưởng chàng là người quân tử thanh cao.

Giờ nghĩ lại thì lần đầu ta gặp Ngụy Cảnh Tùng trên phố dài, giống như một ván cờ do người ta thiết kế.

Cho dù hôm nay ta không đến gặp Trần Chân Ninh, có lẽ Sở phi cũng sẽ tìm đủ mọi cách để ta đến Trọng Hoa uyển

 

Loading...