BẢO GIA - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-04-28 02:02:49
Lượt xem: 1,291
Sáng hôm sau sau khi lên triều, phụ hoàng đã triệu ta và Ngụy Cảnh Tùng đến Thái Hòa Điện.
Trần Chân Ninh cũng quỳ dưới điện.
"Trẫm đã trách nhầm Chân Ninh, nghe nói là Bảo Gia vừa gặp đã yêu với Ngụy công tử này? Để hoàng muội thay ngươi chu toàn?"
Sở Phi bên cạnh cười khẽ: "Bảo Gia sau cùng cũng là trẻ con, không giấu được việc gì, Chân Ninh càng ngốc hơn, chỉ biết giấu giùm cho hoàng tỷ. Hiện giờ sự thật đã sáng tỏ, không bằng bệ hạ ban hôn cho đôi trai gái có tình này đi."
Nhưng phụ hoàng lại nhíu mày nhìn ta, chờ ta trả lời.
Sở Phi lại không kịp đợi nội thị lấy rượu ngon đến, ban cho ta và Ngụy Cảnh Tùng:
"Những gì Bảo Gia muốn, phụ hoàng ngươi không từ chối."
Chuốc rượu là mẹo mà Sở Phi vẫn thường dùng.
Ta biết, mặc dù hiện tại Ngụy Cảnh Tùng là con trai của thượng thư, nhưng lại không có thực quyền, so với Trần Bảo Gia ta, đây không hẳn là một mối lương duyên tốt.
Nhưng ta cũng biết, nếu ta muốn chàng, phụ hoàng cũng sẽ ban cho ta.
Phụ hoàng đối xử với ta khoan dung như vậy vì ta giống người mẹ quá cố của ta, hoàng hậu tiền triều nước Đại Yên.
Phụ hoàng và hoàng hậu là thanh mai trúc mã, bên nhau trọn mười ba năm.
Nhưng kiếp trước, vì được sủng ái, ta đã làm những điều ngu xuẩn, khiến phụ hoàng dần hết kiên nhẫn.
Kiếp trước, trong ngục, phụ hoàng quay lưng về phía ta, thậm chí không thèm nhìn ta một cái.
"Trần Bảo Gia, trẫm thật sự thất vọng về con".
Đó là lần cuối cùng ta gặp phụ hoàng trong ngục.
Sau khi rời khỏi ngục, ông ngã bệnh một trận, mọi chuyện triều chính đều do Trần Chân Ninh xử lý.
Nhờ đó, gia tộc họ Sở cũng nhân cơ hội nắm giữ triều cương, lệnh của phụ hoàng không còn ra khỏi được cung Thái Hòa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bao-gia/chuong-5.html.]
Ta không biết, đến lúc hấp hối, phụ hoàng có hận ta đến cực độ hay không.
"Chân Ninh nghĩ sao về chuyện này?" Ta đột nhiên hỏi Trần Chân Ninh, lúc này đang quỳ bên cạnh.
Dù Sở phi mưu tính, nhưng nói cho cùng, nàng ta cũng không muốn để người mình thích lọt vào tay người khác.
Trần Chân Ninh cố kiềm chế nỗi đau khổ trong mắt, cười miễn cưỡng: "Chân Ninh sao dám tranh giành với hoàng tỷ?".
Còn Ngụy Cảnh Tùng vẫn đứng đó, vẻ mặt điềm tĩnh, lạnh lùng.
Thái giám đưa cho hắn chén rượu mà Sở phi đã ban, khi đưa đến trước mặt ta, ta liền đưa tay hất đi.
Ta từ từ quỳ xuống dưới điện, vẻ mặt bình tĩnh:
"Hoàng muội Chân Ninh thông minh, tài giỏi, thực sự rất xứng đôi với Ngụy đại nhân, thần nữ đã sớm để ý đến một người rồi, không muốn giành người yêu của người khác".
Ta không biết Trần Chân Ninh đã quen biết Ngụy Cảnh Tùng từ khi nào, nhưng vì trước khi ta kết hôn với Ngụy Cảnh Tùng, hắn ta đã liên tục bênh vực Trần Chân Ninh, nên có lẽ họ đã quen biết nhau từ rất lâu.
"Con để ý đến ai?" Phụ hoàng nảy sinh hứng thú.
"Con trai của Thẩm Vương, Thẩm Vân Gián".
Ngay sau khi lời nói của ta vừa dứt, Ngụy Cảnh Tùng đứng bên cạnh đã vô tình đánh rơi chén rượu, kinh ngạc thốt lên: "Người nói gì?".
"Nói bậy, sao con có thể thành đôi với Thẩm Vân Gián?" Giọng nói the thé của Sở phi cất lên trong cung Thái Hòa.
Ngụy Cảnh Tùng cố che giấu sự khác thường trong ánh mắt.
Ta nhìn Sở phi một cách đầy ẩn ý.
Nhận ra mình đã lỡ lời, bà ấy cười gượng gạo: "Bảo Gia không phải ghét nhất là võ phu thô lỗ sao?".
Ta không để ý đến lời bà ta.
Phụ hoàng nói sẽ suy nghĩ vài ngày rồi trả lời ta.
Trò hề trong cung Thái Hòa này đã tạm thời chấm dứt.