Bạo! Hắc Hồng Đỉnh Lưu Đột Nhiên Có Em Gái - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-08-16 15:25:28
Lượt xem: 79
Anh cả lúc hai mươi tuổi, nghèo như vậy sao.
Nhà ở thôn Thành Trung đều tương đối cũ kỹ, căn nhà Lục Nghiễn thuê này cũng chưa từng tân trang lại.
Đối với Lục Nghiễn chỉ chuyên tâm nghiên cứu khoa học thì không có gì, nhưng đối với Ô Ô trước khi xuyên qua được ba mẹ và các anh nâng niu trong lòng bàn tay mà nói, quả nhiên là, trợn mắt há hốc mồm…
Căn phòng nhỏ này còn không lớn bằng phòng hóa trang của mẹ cô bé!
Lục Nghiễn chú ý tới biểu tình giật mình của cô bé, nhưng hoàn toàn không biết là vì cái gì.
Ô Ô là một cô bé tốt bụng dễ tính, rất nhanh liền cố gắng thu lại vẻ kinh ngạc, giọng non nớt khen ngợi: “Anh Lục Nghiễn, nhà của anh rất đẹp!”
Lục Nghiễn có chút ngơ ngác.
Đôi mắt to tròn đen nhánh của Ô Ô nhìn quanh bốn phía, mẹ nói nhất định phải cổ vũ người nhà và bạn bè nhiều hơn, nhưng cô bé phát hiện mình dùng hết cả đời (3 năm) học từ ngữ cũng khó có thể cứng rắn khen tiếp...
Nhưng cả trái tim nhỏ bé của cô bé đều nhớ thương nhất định phải cố gắng cổ vũ anh cả!
Mặc dù hiện tại anh ấy nghèo rớt mồng tơi, nhưng tương lai sẽ là nhân vật lớn cải tiến khoa học kỹ thuật toàn cầu!
Vì thế cô bé ngẩng đầu, từng chữ thổi phồng: “Anh Lục Nghiễn, anh cũng đẹp trai, còn đẹp trai hơn anh Lục Ngao!”
“...” Lục Nghiễn xấu hổ gãi gãi đầu.
Tuy rằng không phải chưa từng được con gái khen, nhưng nhỏ như vậy...... Thật đúng là lần đầu tiên.
Trên mặt thiếu niên ửng đỏ nhưng rất nhanh biến mất, anh ấy cẩn thận chú ý tới đồng hồ đeo tay trên cổ tay cô bé.
“Cho anh xem đồng hồ được không?”
Lúc này Ô Ô mới chợt nhớ tới chuyện quan trọng nhất.
Sở dĩ cô bé vô cùng lo lắng cho an nguy của anh hai nhưng vẫn nguyện ý đi cùng anh cả, chính là muốn anh cả sạc pin đồng hồ.
“Đương nhiên có thể rồi, đây chính là quà sinh nhật anh cả đưa cho Ô Ô đó, đồng hồ đã hết pin hai ngày rồi, anh giúp Ô Ô sạc đầy pin đồng hồ đi, có điện là có thể xem ảnh gia đình bên trong!”
Ô Ô ba tuổi logic rất rõ ràng, cô bé biết lời nói của một đứa nhóc như mình rất khó khiến người lớn tin tưởng, nhất là chuyện kì lạ như xuyên qua thời không.
Nhưng rất nhiều hình ảnh cuộc sống trong đồng hồ của cô bé chính là bằng chứng.
Chỉ cần có thể khởi động đồng hồ, bất kể là anh trai hay là ba mẹ, chắc chắn đều sẽ tin tưởng cô bé!
Lục Nghiễn nghe hiểu ý của cô bé, cộng thêm tối hôm qua nằm mơ, giờ phút này anh ấy cũng rất muốn giải quyết vấn đề này.
Anh ấy cầm đồng hồ ngồi ở trước bàn làm việc, dường như là lập tức tập trung làm việc.
Thiếu niên gầy gò trắng nõn đắm chìm cầm dụng cụ tháo gỡ đồng hồ đeo tay...
Ô Ô siết chặt nắm tay nhỏ, lòng tràn đầy chờ mong.
Anh Lục Nghiễn nhất định có thể!
Anh ấy chính là học bá thiên tài!
Tương lai là nhân vật lớn muốn sáng lập đất nước khoa học kỹ thuật phát triển!
Huống chi cái đồng hồ này chính là sản phẩm do anh ấy phát triển!
Không gì có thể làm khó anh ấy!
Bốn mươi phút sau…
Lục Nghiễn ngẩng đầu, lau mồ hôi trên trán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bao-hac-hong-dinh-luu-dot-nhien-co-em-gai/chuong-20.html.]
Trên khuôn mặt trắng nõn tuấn tú lộ ra sự khó xử không thể che giấu…
“Ặc, cái đó, bạn nhỏ Ô O, thật sự xin lỗi, tạm thời anh không thể sạc pin cho đồng hồ của em.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập mong đợi của cô bé trong nháy mắt hóa đá.
“À, cái này.”
Ngay cả anh Lục Nghiễn chỉ số thông minh cao của cả nhà cũng không thể giải quyết.
Vậy chẳng phải cô bé vĩnh viễn không thể được tin tưởng sao...
Cái mũi nhỏ của cô bé chua xót, cũng không phải ghét bỏ anh cả hai mươi tuổi không đủ lợi hại, chỉ là, chỉ là, cô bé thật sự rất muốn cho các anh xem ảnh gia đình a.
Lục Nghiễn đứng lên, xoa xoa mi tâm, anh đi đến, ngồi xổm xuống trước mặt cô bé.
“Xin lỗi, nhưng vẫn còn cơ hội, tối nay anh sẽ tăng ca vẽ bản đồ, ngày mai đưa đến nhà máy xem có thể khôi phục lại kho sạc điện như anh nói không.”
Đứa nhỏ này nhìn thật sự ủy khuất.
Lục Nghiễn không nhịn được đưa tay sờ sờ đỉnh tóc cô bé.
Thẳng thắn mà nói, trước khi anh ấy nhìn thấy đứa nhỏ này, trong lòng tò mò rất nhiều.
Bất luận kẻ nào gặp giấc mơ như này, đều sẽ không thể không bận tâm.
Nhưng anh ấy tin khoa học, càng có khuynh hướng cho rằng loại giấc mộng này chẳng qua do nghe Tiểu Vĩ nhắc nhiều nên gặp ngay trong mơ mà thôi.
Nhưng sau khi nhìn thấy cô bé này.
Tâm tính của anh ấy có chút biến hóa.
Kế hoạch ban đầu chẳng qua là tạm thời sắp xếp cho cô bé một chút, sau đó mau chóng đưa cô bé đến trung tâm giám định làm DNA.
Thái độ ôn nhu với cô bé, chỉ là muốn tạo sự thân thiết với trước, bảo cô bé đừng quá sợ hãi, tránh cho đứa nhỏ khóc nháo trong quá trình đi bệnh viện dẫn đến phiền toái.
Anh ấy hoàn toàn không ngờ tới, cô gái nhỏ rất ngoan, so với trong giấc mơ giống nhau như đúc, nhỏ nhắn đáng yêu.
Gần như Ô Ô lập tức đã bị dỗ dành.
Cô bé gật đầu: “Em tin anh Lục Nghiễn nhất định có thể, Ô Ô có thời gian, anh từ từ nghiên cứu, cố lên nha.”
Khóe môi Lục Nghiễn giật giật, không nhịn được cười.
Trong tay anh ấy vẫn nắm chặt chiếc đồng hồ màu đen, lồng n.g.ự.c hơi ấm áp.
Nghĩ lại, con đường nghiên cứu khoa học của anh ấy kỳ thật rất cô độc.
Rất nhiều ý tưởng và kế hoạch lớn của anh ấy đều vượt xa công nghệ cùng thời đại, cho nên gần như không được hiểu.
Ngay cả ba không khen ngợi nhưng cũng không phản đối.
Anh ấy giống như là một người đi ngược, cô độc đi về phía trước, bò rất chậm rất chậm.
Mỗi lần cầm phương án tham gia đấu thầu, thường nghe thấy nhất chính là giám khảo lắc đầu thở dài: “Người trẻ tuổi, bây giờ là thời đại nào rồi, không phải thế kỷ trước, cũng không phải mười năm trước, làm đến nơi đến chốn một chút, không nên đưa ra những ý nghĩ viển vông.” Sau đó vứt phương án của anh ấy qua một bên.
Tất cả mọi người cảm thấy anh là sinh viên chuyên ngành số một khoa máy tính Thanh Đại, hẳn là nắm chắc tài nguyên trong tay cầm phương án của nhà máy phát triển lên như diều gặp gió.
Mà không phải trong hoàn cảnh làm cái gì cũng lo về kinh tế như này, một lòng một dạ tự mình gây dựng sự nghiệp.
Hầu như không ai trông chờ vào anh ấy.
Anh ấy cũng chưa từng cưỡng cầu.
Duy chỉ có cô bé lần đầu gặp mặt này.