Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạo! Hắc Hồng Đỉnh Lưu Đột Nhiên Có Em Gái - Chương 22

Cập nhật lúc: 2024-08-16 15:30:49
Lượt xem: 80

Lục Nghiễn trẻ tuổi tuấn tú, còn tốt hơn một bậc so với những nam chính trong phim trường.

Mà cục bột nhỏ anh ấy đang ôm thì mềm mại đáng yêu, nhân viên cửa hàng quần áo trẻ em đều vây quanh cô bé.

Quản lý lại lấy ra chiếc váy nhỏ kiểu dáng mới nhất xinh đẹp nhất trong tiệm hận không thể mặc hết lên người Ô Ô.

Sự thật chứng minh, Ô Ô đúng là trời sinh mặc quần áo trẻ em.

Trên người cô bé mặc phong cách gì cũng đẹp hết.

Đương nhiên, đồ cô bé mặc đẹp nhất vẫn là chiếc váy công chúa màu lam nhạt đang mặc trên người!

Quản lý cửa hàng khen không dứt miệng: “Cô bạn nhỏ, em mặc váy nhà bọn chị thật sự rất thích hợp, đợi tí nữa có thể cho chị chụp mấy tấm ảnh không, chị muốn gửi cho tổng bộ xem, hiện tại tổng bộ đang bỏ ra số tiền lớn mời người mẫu nhỏ, thật sự rất thích hợp với em nha!”

Ô Ô cũng rất thích cái váy này, nhưng hiện tại cô bé chỉ quan tâm một vấn đề --

“Chị ơi, cái váy này có đắt không ạ?”

“Không đắt không đắt, chỉ hơn một ngàn thôi, nhà bọn chị là thương hiệu thân dân, chất lượng cao kiểu dáng tốt giá cả lại không đắt.”

“...” Ô Ô chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé đang rỉ máu, “Một, một ngàn đồng còn không đắt sao…”

1 ngàn có thể mua rất nhiều hamburger đó!

“Em không cần nữa đâu, Ô Ô có quần áo mặc.” Cô bé túm lấy Lục Nghiễn định đi.

Lục Nghiễn: “Không phải em đã mang theo áo ngủ rồi sao, phải mua chút đồ ra ngoài mặc.”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ô Ô đầy kháng cự: “Không, không cần mua ở đây, anh ơi đi mau.”

Lục Nghiễn đứng một bên đỡ trán.

Tuy anh ấy không chú trọng tiêu phí, nhưng tốt xấu gì cũng là con trai nhà họ Lục, không phải chưa từng nhìn thấy tiền, anh ấy chỉ không quan tâm tiền mà thôi.

Cục bột nhỏ này mũm mĩm đáng yêu, thông minh lanh lợi, tiếng Anh cũng rất lưu loát, dù nhìn thế nào cũng không giống được gia đình hoàn cảnh khó khăn nuôi dưỡng.

Hơn nữa A Cửu đã giúp cô bé giặt sạch chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, là một sản phẩm phụ của nhãn hiệu áo ngủ dành cho trẻ em vô cùng đắt tiền.

Anh ấy hoàn toàn không hiểu vì sao cô bé lại keo kiệt như vậy.

Cuối cùng Ô Ô không thể lay chuyển anh ấy.

Mặc cho Lục Nghiễn trả tiền điện thoại di động mua cho cô bé một đống quần áo lớn.

Trên đường ra khỏi trung tâm thương mại, Lục Nghiễn một tay ôm cô bé, để cô bé ngồi trên cánh tay của mình, tay kia xách túi lớn túi nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bao-hac-hong-dinh-luu-dot-nhien-co-em-gai/chuong-22.html.]

Trên đường đi rất nhiều người lấy điện thoại di động ra chụp bọn họ… 

Lục Nghiễn chỉ hận mình ra ngoài không đội mũ.

Tuy dáng vẻ anh ấy không tệ, nhưng lại không tốn tâm tư vào cách ăn mặc, hiện tại Triều Nam khắp nơi đều có, anh ấy ra cửa chưa bao giờ gặp phải loại tình huống bị vây xem chụp ảnh này.

Hắn tự nhiên biết là trong lòng hắn cái này "Thời thượng đơn phẩm" đoàn tử cho hắn gia tăng buff.

Ngắn ngủn mấy trăm mét lộ trình, hắn đi đến mặt đều đỏ.

Về đến nhà, anh ấy mới thả Ô Ô xuống, nhịn không được hỏi: “Trước kia em ra ngoài thường xuyên như vậy sao?”

Ô Ô khó hiểu: “Là sao?”

“Là kiểu có rất nhiều người vây xem, thích em, hay chụp ảnh cho em đó.”

Ô Ô không cần nghĩ ngợi đáp: “Đó là đương nhiên rồi, mẹ nói cả nhà chúng ta đều là trai xinh gái đẹp, trước kia anh trai dẫn em đi Disney chơi còn lên cả hotsearch đó!”

“…”

Dù chỉ có 8 chữ ngắn ngủi nhưng khi vào tai Lục Nghiễn thì một chữ còn cay tai hơn một chữ.

Buổi chiều, Lục Nghiễn dẫn Ô Ô đến công ty.

Anh ấy bảo một nữ nhân viên tạp vụ hỗ trợ chăm sóc đứa nhỏ, còn mình thì đi vào phòng họp, đến tận trời tối mới đi ra.

Ô Ô ngồi chờ mãi mới thấy anh trai đi ra, cô bé rõ ràng nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt anh trai.

Không chỉ anh trai Lục Nghiễn mà mấy nhân viên đi đằng sau anh ấy, trên mặt đều có biểu cảm giống nhau.

Nhân viên đều đã kết thúc công việc tan tầm, giờ phút này trong văn phòng rộng lớn chỉ còn lại mấy người hợp tác bọn họ.

Triệu Sính thở dài: “Tổng giám đốc Giang này nói thật sự không có tí đạo lý nào mà, rõ ràng không phải trách nhiệm của chúng ta, ông ta nói rút tiền là rút tiền, lần này chúng ta nợ ngân hàng hơn tám triệu…”

Tâm trạng của Lục Nghiễn cũng rất nặng nề.

Dự án này bắt đầu phát sinh vấn đề từ tháng trước, cho đến hôm nay, xem như hoàn toàn sụp đổ.

Chuỗi tài chính này của anh ấy bị đứt đoạn ở chỗ tổng giám đốc Giang, có thể dẫn đến công ty khởi nghiệp của anh ấy trực tiếp xong đời.

Nhưng chẳng biết tại sao, khi anh ấy nặng nề đi ra khỏi phòng họp, nhìn thấy cục bột nhỏ cách đó không xa vẫn đang chờ anh ấy, đầu óc đần độn của anh ấy thoáng cái đã thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Lục Nghiễn bước nhanh về phía trước, cúi người ôm Ô Ô lên, ấm áp hỏi: “Đói bụng chưa, hả?”

 

 

Loading...