Bạo! Hắc Hồng Đỉnh Lưu Đột Nhiên Có Em Gái - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-03 21:54:13
Lượt xem: 24
Một người mười tám tuổi không hề có kinh nghiệm sống, người kia thì hai mươi bốn tuổi chưa từng yêu đương bao giờ, Lục Ngao và A Cửu hai mặt nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy trong phòng này đột nhiên có thêm một đứa bé có hơi là lạ.
Ngược lại Ô Ô rất thức thời.
Cô bé có thể cảm nhận được anh trai rất không thích mình, có thể mang cô bé về nhà đã không dễ dàng gì rồi, cô bé ngoan ngoãn ngồi ở một góc sô pha, không lên tiếng.
Nhưng mà rất nhanh Lục Ngao đã điều chỉnh lại tâm trạng, đây cũng không phải con gái của anh, anh chỉ tạm thời trông coi hộ mà thôi, ngay cả nghĩa vụ cũng không tính chứ đừng nói đến trách nhiệm.
Anh nhanh chóng đi tắm như thường lệ.
A Cửu cũng gọi đồ ăn bên ngoài như thường lệ, trong thời gian chờ giao hàng cầm máy tính bảng xử lý một ít công việc.
Lục Ngao chỉ ăn cơm tập thể hình, thịt ức gà không có mùi vị gì lẫn rau diếp đắng và cà rốt, anh ăn không đến năm phút đã xong rồi trở về phòng.
A Cửu rất kiên nhẫn ăn cùng Ô Ô, nhưng kinh nghiệm của cậu không đủ, không rõ cái gì thích hợp cho trẻ con ba tuổi ăn, nên đặt đồ ăn cho Ô Ô không khác mình bao nhiêu.
Ô Ô cũng không kén ăn, ăn một phần trứng hấp, lại gặm mấy miếng dấm chua ngọt.
Miếng dấm có hơi cứng, hai cánh tay mũm mĩm của cô bé cầm lấy, rõ ràng đã rất cố gắng, nhưng gặm nửa ngày cũng không gặm được bao nhiêu thịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bao-hac-hong-dinh-luu-dot-nhien-co-em-gai/chuong-7.html.]
Đói bụng một ngày một đêm, giờ Ô Ô cũng không được ăn no.
A Cửu áy náy muốn gọi thêm cho cô bé phần khác, nhưng Ô Ô lại khua bàn tay nhỏ bé khéo léo từ chối, cô bé không muốn gây thêm phiền toái cho người anh lương thiện này.
A Cửu nghĩ, đêm đã khuya, bạn nhỏ không ăn no thì cũng không ngủ được.
Nghĩ vậy, cậu đi đến tủ lạnh lấy một ống sữa tươi không quá hạn ra, hỏi cục bột nhỏ có uống hay không.
Ô Ô gật đầu, im lặng ôm sữa uống từng ngụm từng ngụm.
……
Sau khi Lục Ngao trở về phòng thì không đi ra nữa.
Cục bột nhỏ vẫn ngồi trên sô pha phòng khách, ngoan ngoãn yên lặng, nhưng ánh mắt thường thường nhìn về phía cửa phòng ngủ chính, giống như đang chờ mong Lục Ngao có thể đi ra.
A Cửu xoa xoa đầu nhỏ của cô bé, xem như không tiếng động trấn an.