Bạo Quân Phải Lòng Ta - 16
Cập nhật lúc: 2024-09-05 18:24:00
Lượt xem: 558
"Ngươi có biết những năm qua quý phi đã tiêu của ta bao nhiêu bạc không, mỗi tháng mười hộc bột vẽ chân mày, mười tấm lụa Thục! Những thứ này đều phải vận chuyển từ Nam Cương bằng đường thủy đường bộ luân phiên, chỉ riêng trên đường đã mất hơn nửa tháng. Chỉ vì ta không muốn ngủ với nàng ta, một chuyện nhỏ như vậy, nàng ta lại muốn tạo phản, thật độc ác."
Ta buồn ngủ không chịu được, mấy đêm nay, tên bạo chúa đặc biệt thích than thở, luôn lải nhải đến nửa đêm.
Mỗi lần ta ngủ say, đều bị hắn lải nhải đánh thức, khiến mấy ngày gần đây, ta mệt mỏi không chịu nổi.
Xem tình hình tối nay, lại là dáng vẻ chuẩn bị lải nhải nửa đêm, ta duỗi móng ra vỗ vỗ đầu hắn, ra hiệu hắn im lặng một chút.
Nhưng tên bạo chúa rõ ràng không có một cái đầu biết thấu hiểu người khác, hắn rất hưởng thụ nắm lấy móng của ta, hôn một cái, lại vui mừng nói:
“Ta biết mà, trên đời này chỉ có Thôn Thôn của ta mới thương ta. Không uổng công ta năm đó đã cõng ngươi về, nuôi ngươi hơn mười năm nay. Đúng là phải tự mình nuôi lớn mới thân thiết, mấy ả yêu diễm đê tiện bên ngoài không thể so sánh được."
"Thôn Thôn, sao móng của ngươi có mùi thế này, đám người trong cung này ngày càng qua loa rồi."
Ta nhìn chằm chằm vào cái móng bị hắn hôn, mí mắt cứ díp lại.
Nếu không nhớ nhầm, hình như tối nay ta đào xong hố chưa rửa móng.
24
Vào một đêm mưa gió sấm chớp, bạo quân bị ám sát.
Mũi tên lúc đó, thật ra là nhằm vào ta mà bắn.
Không biết tên bạo chúa kia bị làm sao, hắn đột nhiên nhảy lên chắn trước mặt ta.
Trước khi ngất đi, hắn nhìn ta bằng ánh mắt lưu luyến, vuốt ve mặt ta một cách không nỡ, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng chưa từng có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bao-quan-phai-long-ta/16.html.]
"Thôn Thôn... ngươi không sao chứ..."
Ờ.
Ta nhìn mũi tên cắm chắc trên n.g.ự.c hắn, rất chắc chắn nói với hắn:
"Ta không sao, nó cắm vào người ngươi rồi."
Tên bạo chúa "ừm" một tiếng, ngất đi.
Tên thích khách kia dường như hoảng hốt, vèo một cái biến mất trong điện.
Bạo quân bị ám sát dường như là chuyện lớn, Lý Thắng lén lút gọi thái y, vừa dỗ vừa dọa người ở Bồ Đề cung không ai được tiết lộ nửa lời ra ngoài.
Tại sao không được tiết lộ? Ta rất lấy làm lạ.
Lý Thắng cũng không giải thích, lúc thái y chữa thương cho bạo quân, hắn liền quỳ ở cửa phòng không ngừng dập đầu về phía mặt trăng, miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Ta bước chân lại gần, nghe rõ lời hắn lẩm bẩm.
"Ông trời phù hộ, nô tài nguyện lấy mười năm dương thọ đổi cho bệ hạ bình an vô sự..."
Ta dùng chân sau ngồi xuống bên cạnh hắn, Lý Thắng rất vui mừng, vừa lau nước mắt, vừa vuốt ve bộ lông trắng muốt của ta, bắt đầu lải nhải kể chuyện thời thơ ấu của bạo quân.
Lý Thắng vừa lau nước mắt vừa kể: "Bệ hạ ấy à, là lão nô nhìn ngài ấy lớn lên từ nhỏ. Bởi vì từ bé đã được nuôi dạy như một Thái tử, Tiên hoàng đối với ngài ấy đặc biệt nghiêm khắc, khi các hoàng tử khác đều được mẫu phi nuông chiều, ngài ấy mới hơn hai tuổi đã bị đưa đến Đông cung. Lúc đó, ngài ấy còn nhỏ xíu như vậy, ôm cửa điện gọi 'mẫu hậu', khóc mệt rồi thì dựa vào cửa điện ngủ thiếp đi. Hoàng hậu nương nương đứng từ xa nhìn, khóc đến sưng cả mắt. Sau đó lớn hơn một chút, ngài ấy muốn chơi với các hoàng tử khác, nhưng người trong cung, làm gì có tình huynh đệ nào chứ. Đại hoàng tử lớn hơn ngài ấy năm tuổi, nhân lúc vắng người, đã đẩy ngài ấy xuống giếng cạn. May mà lúc đó là mùa hè, bùn đất dưới đáy giếng đã khô, mới cứu được ngài ấy một mạng..."
Năm đó, bạo quân mới năm tuổi.