Bạo Quân Phải Lòng Ta - 8
Cập nhật lúc: 2024-09-05 18:21:08
Lượt xem: 342
Nghĩ đến mất nước, ta không khỏi nhớ lại những ngày ở thảo nguyên nước Ngõa Lạt. Ngõa Lạt quanh năm như mùa xuân, hiếm khi có ngày nóng như thế này. Vẫn còn nhớ có một năm đặc biệt nóng, những vũng nước nhỏ trên núi đều khô cạn, ta không tìm thấy nước, lại lười đi tìm, bèn nằm dưới gốc cây mơ ngửi mơ, cứ thế dựa vào nước miếng chảy ròng ròng của mình mà sống sót. Chúng ta, những con hươu sao, luôn sống kiên cường như vậy.
Thế là, quý phi uống hết năm ấm trà, rất bất mãn nhìn ta.
"Sao nó vẫn chưa ngất!"
Ta ực ực nuốt nước miếng, đầu óc toàn là mơ chua. Đừng nói một canh giờ, nhớ lại lúc trước, ta dùng cách này, sống được cả một tháng.
He he he he...
11
Ban đêm, Đàn nô vừa bôi thuốc cho ta vừa rơi lệ.
"Đầu gối đều trầy xước đến chảy m.á.u rồi, cô nương có đau lắm không?"
Ta vừa uống nước ép dưa hấu ướp lạnh Đàn nô làm, vừa thành thật lắc đầu.
"Không đau."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bao-quan-phai-long-ta/8.html.]
Đau cũng là bạo quân đau.
Đàn nô không tin, khóc càng dữ dội.
"Cô nương, người luôn tốt bụng như vậy, người đừng an ủi nô tỳ nữa, nô tỳ nhìn người mà đau lòng c.h.ế.t đi được. Đáng hận Vương Thượng không có ở đây, nô tỳ lại không thể bảo vệ người..."
Nói rồi nói, Đàn nô lại bắt đầu khóc nức nở. Ta nhìn nửa chậu nước ép dưa hấu còn lại trên bàn, nghĩ nếu tối nay không uống hết, ngày mai nhất định sẽ hỏng, cũng lười giải thích với Đàn nô, một hơi uống cạn bát, lại ngóng trông nhìn Đàn nô.
Đàn nô thở dài một tiếng, xoa đầu ta, lại đi múc thêm một bát. Ta lắc đầu, chỉ vào chậu nói: "Đừng phiền nữa, đưa cả chậu cho ta."
Đàn nô ôm chậu đi tới, có vẻ hơi nặng, nàng ôm có chút khó khăn. Ta dễ dàng nhận lấy, cứ thế ừng ực uống cạn cả chậu. Uống xong, phát hiện dưới đáy chậu có hơn mười viên đá, theo nguyên tắc lãng phí là đáng xấu hổ, ta cũng ăn sạch cả đá.
Một đêm không mộng mị, ngủ cực kỳ ngon giấc.
Sáng hôm sau, ta uống nửa chậu sữa đậu nành Đàn nô mới xay. Hơi đói bụng, lại trèo lên cây ăn hơn hai mươi quả tươi. Ăn no rồi, không tránh khỏi buồn ngủ, lười nhúc nhích, bèn nằm trên cành cây ngủ bù.
"Quý phi nương nương, thiếp nghe nói, gần đây tấu chương trong triều đều là thỉnh cầu Vương Thượng lập Hậu. Đợi đến khi Vương Thượng từ phương Nam trở về, nhất định sẽ ban bảo sách Hoàng hậu cho nương nương, sau này, nương nương chính là chủ nhân thực sự của hậu cung rồi."
"Đây là bảo vật phụ thân thiếp tìm được ở Nam Thiều, trên đời chỉ có một, thứ tốt như vậy, thiếp nghĩ, cũng chỉ có thân phận như nương nương mới xứng đáng, đặc biệt mang đến tặng nương nương, coi như là quà mừng trước của thiếp cho nương nương nhân dịp lập Hậu!"