Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Báo Thù - Chương 14:

Cập nhật lúc: 2024-11-02 20:49:10
Lượt xem: 68

Chương 14:

 

Mẹ tưởng tôi lo lắng về điểm số nên cứ xoa lưng tôi hết lần này đến lần khác để trấn an: “Đừng căng thẳng.”

 

Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến tôi giật mình đánh rơi chiếc cốc trong tay xuống đất.

 

Nhấc máy, đầu dây bên kia là những tiếng ồn ào hỗn loạn.

 

“Có phải người nhà của Lâm Chí Quốc không? Ông ấy gặp tai nạn xe cộ do lái xe trong tình trạng say rượu, mau đến bệnh viện!”

 

 

Bệnh viện.

 

Một khung cảnh rất quen thuộc.

 

Đèn phòng phẫu thuật sáng trưng, các y tá chạy tới chạy lui, hết tờ giấy thông báo bệnh tình nguy kịch này đến tờ giấy khác được ký.

 

Mẹ nghe nói chi phí phẫu thuật ban đầu đã lên tới 100 vạn, hai chân bà ấy bủn rủn, suýt chút nữa thì quỵ xuống.

 

Tôi đỡ mẹ dậy, dìu bà ấy ngồi xuống ghế bên cạnh.

 

Tôi bước đến chỗ dì Lâm với vẻ mặt lạnh lùng.

 

“Bố mày lái xe trong tình trạng say rượu, khiến lão Bạch cũng bị thương nặng!” Bà ta trừng mắt nhìn tôi nói.

 

Kiếp trước tôi và mẹ đã trả lời câu này như thế nào?

 

“Xin lỗi dì Lâm, bình thường cha cháu làm việc rất cẩn trọng đáng tin, không biết tại sao lần này lại lái xe trong tình trạng say rượu, nhưng tính mạng con người là quan trọng nhất, dì có thể cho chúng cháu mượn tiền để làm phẫu thuật trước được không?”

 

Nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi.

 

“Dì Lâm, dì nói xem, ca phẫu thuật nào ở đây là của chú Bạch?”

 

Bà ta sửng sốt: “Ý cô là gì? Không muốn chịu trách nhiệm sao?!”

 

Tôi lắc đầu, không muốn tranh cãi về những chuyện này nữa.

 

“Chi phí phẫu thuật gấp như vậy, dì cũng biết, nhà cháu không thể nào chi trả nổi, chỉ có thể vay tiền của dì thôi.”

 

“Cháu biết dì và Bạch Niệm Niệm muốn gì, chúng ta tìm một chỗ để nói chuyện đi.”

 

Quán cà phê bên cạnh bệnh viện.

 

Trong một căn phòng yên tĩnh.

 

Tôi chậm rãi khuấy cà phê latte, dì Lâm ngồi đối diện lại tỏ ra rất bất an.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bao-thu/chuong-14.html.]

Luôn là như vậy.

 

Tôi càng hoảng loạn thì đối phương càng bình tĩnh xem kịch, còn tôi càng bình tĩnh thì trong lòng đối phương càng dậy sóng.

 

“Uyên Uyên, dì biết, chuyện xảy ra quá đột ngột, cháu còn trẻ như vậy, chắc chắn cháu rất sợ hãi.”

 

Bà ta đặt tay lên mu bàn tay tôi, bàn tay mềm nhũn lành lạnh, giống như một con rắn độc đang bò lên người tôi.

 

Tôi rụt tay về, không để ý đến lời an ủi giả tạo của bà ta, chỉ cười khẽ.

 

“Dì Lâm, kế hoạch diễn ra rất thuận lợi phải không?”

 

Bà ta sững người một lúc, vẻ quan tâm trên mặt dần biến mất.

 

“Mày biết gì rồi?”

 

Đặt cốc cà phê xuống, tôi mím môi:

 

“Tôi biết tất cả.”

 

Tất cả những chuyện này, nói ra thì cũng chỉ là vô số bất mãn tích tụ từ lâu.

 

“Cả dì và chú Bạch đều rất giỏi, kiếm được nhiều tiền, sự nghiệp thành công.”

 

“Nhưng điều duy nhất khiến hai người cảm thấy khó chịu chính là thành tích học tập của Bạch Niệm Niệm quá kém.”

 

“Kém hơn cả con gái một người tài xế, thật sự khiến hai người mất mặt.”

 

“Vì vậy, hai người đã nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời.”

 

“Hay là cướp luôn thành tích của con bé, đổi trường học cho con bé luôn đi.”

 

“Kỳ thi đại học rất nghiêm, nhưng tiền bạc và các mối quan hệ đã khiến hai người cảm thấy mình có thể làm được mọi thứ.”

 

“Hai người đã tìm người của sở giáo dục, bọn họ đồng ý giúp các người tráo đổi điểm hoặc sửa đổi hồ sơ.”

 

“Hai người ngạo mạn nghĩ rằng, chỉ cần có tiền thì có thể mua được bất kỳ thứ gì.”

 

“Tất nhiên hai người cũng có chút lo lắng, nhỡ đâu thì sao? Nhỡ đâu tôi không đồng ý thì sao?”

 

“Vậy thì ép buộc thôi.”

 

“Ban đầu ý nghĩ này chỉ vô tình lóe lên, hai người đều cảm thấy không đến mức phải g.i.ế.c người phóng hỏa vì chuyện này.”

 

“Cho đến khi chú Bạch nhận ra bố tôi đã phát hiện ra hành vi phạm pháp của chú ấy ở Bạch Thị.”

 

“Vì công ty liên tục thua lỗ, chú ấy đã thêm chất phụ gia có hại vào sữa tươi nguyên chất để giảm chi phí vốn có của sữa bò tươi.”

 

Loading...