Báo Thù - Chương 4:
Cập nhật lúc: 2024-10-31 23:06:07
Lượt xem: 113
Chương 4:
Chúng tôi không hề biết rằng, dì Lâm đã bí mật thỏa thuận với ban giám hiệu trường trung học số 1, chỉ cần bà ta thuyết phục được tôi chuyển sang trường này, Bạch Niệm Niệm cũng sẽ được nhận vào học, thậm chí còn được vào thẳng lớp 1 khối 12.
Tất nhiên, dì Lâm cũng đã đưa một khoản tiền lớn để “chạy trường”.
Nhưng so với số tiền đó, việc có thể thu hút được học sinh đứng đầu toàn thành phố, nắm chắc một suất vào Thanh Hoa mới là điều mà ban giám hiệu quan tâm nhất.
Vì vậy, ngoài 50 học sinh chính thức của lớp 1 khối 12, Bạch Niệm Niệm còn được “nhét” vào lớp một cách bất hợp pháp.
Nhưng cô ta không những không xấu hổ, mà còn vênh váo tự đắc.
Cô ta đi khắp nơi khoe khoang rằng học giỏi thì có ích gì, chỉ cần nhà giàu thì vẫn có thể vào lớp chọn của trường trung học số 1.
Cô ta còn chế giễu những người ngày đêm cày đề như chúng tôi là lũ mọt sách.
Mấy người chúng tôi, những người đã vào được lớp này bằng thực lực của mình, nhìn thấy bộ dạng vênh váo của cô ta, ai cũng cảm thấy khó chịu.
Đặc biệt là bây giờ.
Bạch Niệm Niệm không thể cãi lại, liền túm lấy bài tập của tôi, xé nát rồi ném vào mặt tôi.
“Lâm Uyên Uyên, mày được nước lấn tới phải không? Nhìn lại xuất thân của mày đi, đồ nhà quê nghèo hèn như mày còn dám nói chuyện bình đẳng với tao à?”
Nhiều bạn học cũng xuất thân từ gia đình bình thường, khao khát đổi đời bằng con đường học hành, đã bị những lời cô ta nói chọc giận.
Họ dần dần vây quanh cô ta.
“Bạch Niệm Niệm, cậu có ý gì? Cậu tưởng nhà cậu có tiền là có thể hơn người khác một bậc sao?”
“Đúng đấy, thế kỷ 21 rồi còn nói cái gì mà gia đình với xuất thân, đã nghe tới lý tưởng cộng đồng giàu có, xã hội hài hòa chưa!”
Bạch Niệm Niệm hoàn toàn không ngờ được sẽ có người chỉ trích mình, sững sờ.
“Không phải, mình chỉ đang mắng Lâm Uyên Uyên thôi, mình không nói các cậu.” Cô ta luống cuống giải thích.
Nhìn thấy tôi bị vây ở giữa, dáng vẻ vẫn bình tĩnh ung dung, cô ta thẹn quá hóa giận, giơ tay lên muốn đánh tôi.
Tôi vô thức muốn né, nhưng bị một bàn tay to lớn kéo về phía sau.
Chờ khi tôi kịp phản ứng, trước mặt đã xuất hiện một bóng người cao lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bao-thu/chuong-4.html.]
Anh ta nắm lấy cổ tay Bạch Niệm Niệm, giọng điệu lười biếng nhưng lại lạnh lùng.
“Danh sách trực nhật là do tôi sắp xếp, nếu cậu có gì bất mãn thì cứ nhắm vào tôi.”
Lớp trưởng Lục Tiện Vũ.
Cậu ấy đứng trước mặt tôi, ngăn chặn hành vi của Bạch Niệm Niệm.
Tôi bỗng nhớ lại những tin nhắn cuối cùng cậu ấy gửi cho tôi kiếp trước, vành mắt đỏ hoe.
Kiếp trước, vì Bạch Niệm Niệm luôn hô hào, sai bảo tôi trong lớp, coi tôi như người hầu.
Nên ba năm cấp ba, tôi luôn cúi đầu, ít nói chuyện với các bạn.
Tuổi trẻ nhạy cảm, cho dù tôi có đạt thành tích tốt đến đâu, vẫn luôn lo sợ người khác sẽ xem thường mình.
Lúc đi học còn không thân thiết, càng khỏi phải nói đến sau khi tốt nghiệp, tốt nghiệp xong tôi và các bạn cấp ba chẳng còn liên lạc gì nữa.
Vì vậy, lúc lên cao đẳng, khi nhận được tin nhắn của Lục Tiện Vũ, tôi rất bất ngờ.
“Lâm Uyên Uyên, tôi đến Thanh Hoa tìm cậu, sao người họ chỉ cho tôi lại là Bạch Niệm Niệm?”
“Bây giờ cậu đang ở đâu? Có phải cô ta đã mạo danh cậu vào Thanh Hoa không?”
“Lâm Uyên Uyên, có phải cậu gặp khó khăn gì không? Tôi có thể giúp cậu, hãy để tôi giúp cậu được không?”
Tôi rất cảm động.
Nhưng vẫn chặn Lục Tiện Vũ.
Đúng là tôi đã gặp khó khăn, rất nhiều khó khăn, nhưng không thể nói ra điều gì.
Lúc đó, dì Lâm nói với giọng rất miễn cưỡng, hệt như phải rộng lượng lắm bà ta mới đồng ý:
“Không phải vì Thanh Hoa, chủ yếu là nể mặt bố cháu làm việc cho nhà chúng tôi nhiều năm như vậy, chúng tôi có thể không truy cứu trách nhiệm lái xe khi say rượu của ông ta, coi như chú Bạch của cháu xui xẻo.”
“Hơn nữa, chúng tôi cũng đồng ý hỗ trợ 100 vạn viện phí, nhưng 100 vạn này là tiền vay, tạm thời không cần các người trả ngay, nhưng nếu...”
Bà ta không nói tiếp.