BÃO TUYẾT - C7
Cập nhật lúc: 2024-09-07 10:20:33
Lượt xem: 109
Vừa uống thuốc không bao lâu, bạn đã cảm thấy cơn buồn ngủ truyền đến.
Khi tỉnh lại, trời đã chạng vạng tối.
Cửa đóng lại, Leon không có ở đây, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có mình bạn.
Não bộ dần dần tỉnh táo.
Kỳ lạ, hình như thiếu thiếu gì đó.
Bạn giơ tay lên, nhìn vào tay mình.
Móng tay không còn nữa.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Trong n.g.ự.c phút chốc dâng lên một trận buồn bực, nghẹn lại ở cổ họng, bạn ôm lấy đầu tóc rối bù của mình, tức giận đến cười ra tiếng.
Leon, tôi sẽ gi*t anh!
5.
Sống với một kẻ tâm thần, người bình thường không thể thích ứng được.
Đúng vậy, bạn đã xác định được Leon bị bệnh thần kinh, dù sao người bình thường sẽ không coi người là mèo mà đối đãi, tự cho mình là chủ nhân, còn mỗi ngày lẩm bẩm với bạn.
Nhưng mà người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Mùa tuyết dài vẫn chưa kết thúc, Murmansk hầu như ngày nào cũng có bão tuyết.
Bạn nhìn qua cửa sổ, xung quanh là một khu rừng vô tận, ngôi nhà nằm ở trung tâm của khu rừng. Ngoài rừng rậm là cánh đồng băng rộng lớn. Nhìn đâu cũng thấy mặt đất phủ đầy băng tuyết dày đặc, không cách nào tìm được đường.
Không biết Leon giấu balo của bạn ở đâu.
Hắn ngoài miệng vẫn xem bạn là mèo, nhưng đáy lòng vẫn giữ một tia đề phòng, dưới sự an bài tận lực của hắn, giờ đây bạn đã hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Hộ chiếu của bạn đặt trong một ngăn của balo, đó là thứ duy nhất có thể chứng minh danh tính của bạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bao-tuyet/c7.html.]
Không có giấy tờ, việc nhập cảnh là bất hợp pháp.
Hơn nữa sau khi thời gian tạm trú kết thúc, bạn còn phải tiếp tục ở lại Moscow học nghiên cứu sinh, giấy chứng nhận bị mất sẽ mang đến cho bạn rất nhiều phiền toái.
Nhớ tới hiệu suất làm việc bên này, trước mắt bạn tối sầm lại.
Nếu như có thể, bạn vẫn hy vọng lấy lại đồ đạc của mình rồi thoát khỏi nơi này.
Nhưng rốt cuộc Leon giấu balo ở đâu?
Hệ thống sưởi trong phòng quá đủ, nóng đến mức bạn phiền não không thôi, bạn kéo áo sơ mi quá lớn trên người, đi tới bên cửa sổ, mở ra một khe hở nhỏ.
Gió lạnh thấu xương khiến bạn không ngừng ho khan.
Một bàn tay đột nhiên vươn ra từ đỉnh đầu đóng khe nhỏ lại, Leon khóa chặt cửa sổ, quay đầu nhìn bạn, ra dấu "cấm": “Không, tệ quá.”
Hắn trầm mặt, ngữ khí nghiêm khắc: "Con mèo bướng bỉnh, không được phép tới gần nơi này.”
Vẻ mặt bạn uể oải, bị hắn dẫn đến bàn ăn.
Đến giờ ăn trưa rồi.
Tiếng gầm rú của động cơ xe hơi, tiếng lốp xe lăn qua tuyết từ xa đến gần, nhưng bạn không mong đợi một chút nào.
Chuông cửa vang lên.
Leon lặng lẽ nhìn bạn.
Bạn ghé vào trên bàn ăn, không nhúc nhích, phản ứng này hiển nhiên làm hắn rất hài lòng, hắn hơi nhếch khóe miệng, cuối cùng cũng chịu đứng dậy mở cửa.
Món chính của bữa trưa hôm nay là cơm, món ăn kèm là thịt heo ớt xanh và cà tím thịt băm, được cung cấp từ các nhà hàng Trung Quốc trong thành phố.
Trong những ngày đầu tiên tới đây đều là Leon nấu cơm cho bạn.