BÃO TUYẾT - C9
Cập nhật lúc: 2024-09-07 10:27:23
Lượt xem: 88
Leon thấy bạn quá dễ thương, không chút giới hạn mà tha thứ cho sự tùy hứng của bạn, nhưng đối diện với người bên kia điện thoại, hắn lại lập tức thay đổi giọng điệu khác:
".....Victor, đồ ngốc!"
Thần sắc của hắn rất khó chịu.
“Cậu đưa ra cái ý tưởng tồi tệ gì vậy! Tôi đã nấu cơm mà Mark gửi tới nhưng cô ấy không chịu ăn, cục cưng đáng thương……cứ tiếp tục như vậy cô ấy nhất định sẽ suy dinh dưỡng!”
Đầu dây bên kia nói gì đó, Leon càng thêm tức giận.
“Không thể nào!”
Thanh âm của hắn không tự chủ được cao lên, phảng phất như nghe được chuyện gì không thể tiếp thu được, hướng về phía người bên kia lớn tiếng ồn ào: "Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ đói mèo con của tôi, đúng vậy, cô ấy đúng là có một chút kén ăn, nhưng nghiêm túc suy nghĩ một chút, chúng ta không phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về việc này sao?.....Tất cả là do chúng ta không phát hiện ra đồ ăn cô ấy yêu thích, cho nên cô ấy mới như thế này!"
"Tâm địa ác độc, con người đê tiện vô liêm sỉ, cậu vĩnh viễn sẽ không có được mèo con của chính mình!"
Leon cúp máy trong cơn giận dữ.
Bạn nằm dưới gầm giường, nhìn trộm Leon lo lắng đi qua đi lại trong phòng khách qua cánh cửa phòng ngủ.
Bỗng nhiên, hắn như là nhớ tới cái gì đó, dừng bước.
“Nhà hàng Trung Quốc!”
Leon khoác áo khoác lên, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Bạn cẩn thận bò ra khỏi giường, lo lắng tìm kiếm khắp nơi trong nhà, nhưng tìm khắp trong ngoài, vẫn không tìm được balo.
Rốt cuộc là ở đâu?
Vừa đói vừa mệt, bạn tê liệt ngã xuống sô pha, nóng nảy không thôi.
Nhìn thấy chiếc cốc thuộc về Leon trên bàn trà, bạn không hề nghĩ ngợi, hổn hển đẩy nó ra xa.
Bốp—
Trong phòng vang lên tiếng vỡ tan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bao-tuyet/c9.html.]
Chiếc cốc rơi xuống vỡ một cách đáng thương, nước làm ướt thảm, kính vỡ rơi khắp sàn nhà, nằm im lặng dưới ánh đèn, lặng lẽ tố cáo tội lỗi của bạn.
......Vỡ?
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Sao lại vỡ chứ, mặt bạn dại ra, cúi đầu, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía tay mình.
Bạn thề là bạn thật sự không hề dùng chút sức lực nào cả!
Nhưng cốc đã vỡ rồi.
Tiếng khóa cửa không đúng lúc truyền đến, bạn chậm rãi quay đầu.
Leon đã trở lại!
Không kịp tiêu hủy và xóa bỏ dấu vết, trước khi Leon mở cánh cửa kia, bạn hoảng hốt chạy về phòng.
6.
Đã bốn mươi bảy ngày kể từ khi bạn đến ngôi nhà này, mùa tuyết vẫn chưa kết thúc.
Bạn đang bực mình.
Bạn đang bực mình đấy.
Leon giống như một con ma đi theo sau bạn, bất kể bạn trốn ở đâu, hắn luôn có thể dễ dàng tìm thấy bạn, giống như đặt máy định vị trên người bạn vậy.
Tủ quần áo, gầm giường, thậm chí cả tủ âm tường, bạn đã cố gắng trốn.
Nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Leon coi đây là một trò chơi đuổi bắt, không biết mệt mỏi, hắn khăng khăng cho rằng bạn muốn chơi trốn tìm với hắn, không chỉ đơn phương đặt ra quy tắc trò chơi, mà còn đắc ý thiết lập hệ thống thưởng phạt - bất kể thắng thua, bạn đều có thể nhận được nụ hôn từ hắn.
Một chuỗi những nụ hôn ẩm ướt, dinh dính.
Trên thực tế, trò chơi cũng chỉ là cái cớ mà thôi, bởi vì cho dù bạn không làm cái gì, hắn cũng sẽ mạnh mẽ bắt được bạn, giống như một con mèo vùi đầu vào trong lòng bạn.
“Khônggggggg!”