Báo Ứng Của Gã Chồng Bội Bạc - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-03-28 10:24:44
Lượt xem: 2,096
Ngày tôi bị doạ s*y th*i.
Cố Ngôn Lẫm giúp Kỷ Vân Yên thắng kiện ly hôn.
Tôi bảo hắn nhanh chóng trở về, hắn lại nói:
"Vân Yên vừa ly hôn tâm trạng không tốt, anh ở lại với cô ấy."
"Em luôn luôn hiểu chuyện nghe lời nhất, ngoan."
Nhưng khi tôi gửi đơn ly hôn cho hắn.
Hắn lại đỏ mắt cầu xin tôi: "Xin em cho anh một cơ hội nữa."
---
1.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
“Tôi đề nghị cô vẫn nên nằm viện, cô đã có dấu hiệu báo trước sinh non, nếu nhất định không ở bệnh viện thì tốt nhất phải lúc nào cũng có người bên cạnh để chăm sóc.”
Bác sĩ viết xuống một danh sách những việc cần chú ý, vẫn hy vọng tôi suy nghĩ một chút về việc nằm viện tĩnh dưỡng.
Tôi sờ sờ bụng cười dịu dàng, lắc đầu nói:
“Cảm ơn anh, nhưng mà hôm nay tôi nhất định phải về nhà, đêm nay……”
Là kỷ niệm ba năm tôi kết hôn với Cố Ngôn Lẫm.
Lần này hắn đã đi công tác ba tháng, thật vất vả mới có thể trở về một lần, tôi nôn nóng muốn nói cho hắn biết rằng tôi đã mang thai.
Tôi cẩn thận mà cầm thuốc về nhà.
Chờ mong buổi tối hắn trở về, khi biết mình phải làm cha thì sẽ có cái biểu cảm gì.
Chạng vạng, điện thoại Ngôn Lẫm vẫn luôn không kết nối được.
Tôi có chút căng thẳng, khiến cho bụng dưới hơi đau.
Sau khi hít sâu để tốt hơn một chút và do dự một lúc lâu thì tôi vẫn quyết định gọi điện thoại cho Trình Kiêu:
“Alo, Trình Kiêu, là tôi, tôi muốn hỏi……”
“Bùm” một tiếng trầm vang, giống như là thứ gì đó nổ tung ở đầu bên kia của điện thoại.
Tiếp theo là âm thanh chúc mừng truyền đến từ phía xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bao-ung-cua-ga-chong-boi-bac/chuong-1.html.]
Trình Kiêu cười hai tiếng rồi nói: “Chị dâu, chị gọi điện tới là để chúc mừng Vân Yên à? Hôm nay anh Lẫm đánh trận kiện tụng này thật là hay! Trực tiếp làm tên khốn kia tay không rời nhà!”
Trong lòng tôi đột nhiên nhảy dựng, Vân Yên……
Là Vân Yên - mối tình đầu của Cố Ngôn Lẫm sao?
“Không phải Ngôn Lẫm đi công tác sao?”
Tôi nhỏ giọng hỏi, cảm giác đau đớn ở bụng dưới càng thêm rõ ràng.
Bên kia không nghĩ nhiều, nói: “Đúng vậy, suốt ba tháng đấy, vì chuyện này của Vân Yên mà anh Lẫm đã không ngủ vài đêm rồi, cuối cùng thì đã thành công rồi.”
Tôi im lặng một lát, tim đập càng nhanh, giống như không có việc gì mà lại hỏi:
“Các anh đang ở thành phố A sao?”
“Không, đang ở quận Giang mà.”
Lại là một tiếng trầm vang, lần này là ở bên tai tôi.
Tia chớp chớp nhoáng, bên ngoài lập tức mưa to.
Tôi bị hoảng sợ, không cẩn thận ấn ngắt điện thoại.
Đột nhiên yên tĩnh làm cho cuộc đối thoại vừa rồi có vẻ không chân thật.
Ba tháng, quận Giang.
Là nơi của văn phòng luật sư của Cố Ngôn Lẫm chỉ cách nhà có năm km.
Hắn đều không trở về nhà đến một lần.
Ngực tôi có chút buồn rầu, chắc là do mưa to làm trong phòng trở nên buồn đi không ít.
Nhìn di động thì thấy bây giờ là chín giờ bốn mươi phút, cô mím môi không biết có nên gọi điện thoại qua đó nữa hay không.
Cũng may vài phút sau, Cố Ngôn Lẫm gọi đến cho tôi.