Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bẫy Mộng Mị - 07.

Cập nhật lúc: 2024-09-11 08:38:46
Lượt xem: 43

Khi tôi còn chưa kịp hiểu rõ những gì đã xảy ra, thì đèn đỏ trên tai nghe của cảnh sát chớp vài lần, rồi anh ta bước ra ngoài.

 

Tôi bị bỏ lại một mình trong phòng thẩm vấn.

 

Khoảng nửa tiếng sau, cảnh sát dẫn một người vào.

 

Người đó vừa vào liền cẩn thận quan sát tôi một lượt, rồi chỉ vào tôi nói:

 

"Cảnh sát, chính là hắn, tôi nhớ hắn, là hắn. Tôi tận mắt nhìn thấy hắn g.i.ế.c người."

 

Vừa vào đã nói tận mắt thấy tôi g.i.ế.c người, tôi đập bàn đứng dậy: "Xạo, tao chưa từng gặp mày, tao với mày không thù không oán, vu khống tao g.i.ế.c người, mày xạo chó."

 

Thấy tôi bùng nổ, lập tức có hai người từ ngoài phòng thẩm vấn bước vào, họ giữ chặt vai tôi, ép tôi ngồi xuống ghế.

 

Bị ép ngồi xuống ghế, tôi nhìn cảnh sát đi đến bên cạnh người đó, nhẹ giọng nói: "Chú Diêu, chú đừng sợ, những gì chú biết, những gì chú thấy, nói hết ra."

 

Người được gọi là chú Diêu nghe xong lời cảnh sát, hít sâu vài hơi để bình tĩnh lại.

 

Ông ta nhìn tôi, chậm rãi nói: "Tôi nhớ hôm đó bà nhà không có ở nhà, tôi liền uống thêm vài chén rượu, rượu này có chút nặng, uống năm sáu chén vào bụng, tôi liền ngủ thiếp đi. Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, cho đến khi mắc tiểu quá mà tỉnh dậy. Tôi bước ra ngoài để giải quyết, đi đến nhà vệ sinh khô, vừa cởi quần định tiểu thì thấy hắn cầm rìu g.i.ế.c người. Làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp..."

 

Nắm bắt được từ khóa, sắc mặt tôi lập tức trắng bệch.

 

Một nỗi sợ hãi khổng lồ từ bốn phương tám hướng ập đến, bao vây lấy tôi, tôi giãy giụa, tôi cố thoát ra, nhưng không thể giãy giụa được, cũng không thể thoát ra.

 

Tôi cố gắng thoát khỏi nỗi sợ hãi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh trên bàn, tôi vẫn không thể kiểm soát mà run rẩy, những cạnh bị phân thây mờ nhạt, trông như bị một vật cùn nào đó chặt ra.

 

Nhìn đến đây, khóe miệng tôi run rẩy: "Nạn nhân bị phân thành 24 mảnh?"

 

Cảnh sát ngây người một lúc, họ liếc nhìn nhau, một cảnh sát vừa định mở miệng thì bị cảnh sát khác ngăn lại.

 

Viên cảnh sát đó nhìn tôi chằm chằm, im lặng một lúc rồi nói: "Đúng vậy, sao anh biết?"

 

Tôi ngẩng đầu, nuốt nước bọt, thốt lên trong vô thức: "Tôi đã g.i.ế.c cô ấy?"

 

Nhưng tôi không g.i.ế.c cô ấy.

 

Nghe thấy tôi tự miệng thừa nhận.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bay-mong-mi/07.html.]

Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của tôi, liên kết với biểu cảm không nhất quán trước đó, ánh mắt trống rỗng.

 

Hai viên cảnh sát liền nhíu mày, dường như họ đã nhận ra điều gì đó bất thường ở tôi, họ vẫy tay ra hiệu cho người đưa nhân chứng kia ra ngoài.

 

Sau đó, có hai người dẫn tôi ra khỏi phòng thẩm vấn.

 

Khoảnh khắc bị đưa đi, tôi quay lại nhìn kỹ khẩu hình miệng của họ khi nói chuyện.

 

Hình như là nhà tư vấn tâm lý.

 

Chẳng lẽ tôi bị bệnh rồi sao?

 

Mọi thứ đều là do tôi tưởng tượng ra ư?

 

Tôi bị nhốt trong một căn phòng tối tăm, tôi ngồi ở góc.

 

Bốn bức tường bao quanh căn phòng, chỉ có trên bức tường phía đông có một lỗ nhỏ, ánh trăng chiếu vào từ lỗ nhỏ đó.

 

Tôi đưa tay ra đón lấy tia sáng, ánh sáng xuyên qua làn da tôi, tôi nhìn chỗ đó.

 

Là màu đỏ.

 

Ngày hôm sau, tôi bị đưa ra khỏi phòng.

 

Quay lại phòng thẩm vấn, vẫn là hai viên cảnh sát đã thẩm vấn tôi ngày hôm qua.

 

Họ cầm cuốn sổ mà tôi đã viết ra ý tưởng hôm qua và hỏi tôi.

 

"Những thứ này là do anh viết?"

 

Tôi nhìn vào nét chữ mà anh ta chỉ, gật đầu: "Sao vậy?"

 

"Tối qua, ở phía đông núi Đằng phát hiện một thi thể, là một vụ án h.i.ế.p dâm g.i.ế.c người, thời gian tử vong và cách bị đ.â.m giống hệt như những gì anh viết trong sổ, anh có đồng bọn ở ngoài không?"

 

Tôi nhíu mày: "Đây chỉ là ý tưởng viết tiểu thuyết của tôi thôi, tôi không sai khiến ai đi g.i.ế.c người cả, hơn nữa hôm qua cả ngày tôi bị nhốt trong căn phòng đó, làm sao tôi có cơ hội liên lạc với người khác."

 

Nghe những lời của tôi, hai viên cảnh sát còn nhíu mày chặt hơn, họ vẫy tay, rồi một người bước vào từ bên ngoài.

 

Loading...