BẢY NĂM GOÁ PHỤ, HOÁ RA PHU QUÂN TA CHƯA CH..ẾT - END
Cập nhật lúc: 2024-10-17 10:08:06
Lượt xem: 4,300
12
Vì không được tham gia yến tiệc Xuân Thân, Chu Duy Hương bị đả kích lớn, hồn bay phách lạc.
Bà bà sinh bệnh, nàng ta đến hầu hạ hai ngày liền không kiên nhẫn, tiếp tục về phòng mình.
Hiện giờ Hầu phủ nằm trong tay ta, Chu Duy Hương không đáng lo ngại.
Bọn họ không phải cố giữ ta lại, không cho ta tái giá, để ta thành nữ nhân lớn tuổi, mặc cho bọn họ nhào nặn sao?
Vậy ta cũng đối xử với Chu Duy Hương như vậy.
Hiện giờ bà bà trúng gió, không nói được, hôn sự của Chu Duy Hương, tự nhiên rơi vào tay ta, tẩu tẩu của nàng ta.
Đối phó với nàng ta, căn bản không cần hao tâm tổn trí.
Chỉ cần không đi lo liệu thay nàng ta, nàng ta sẽ khó mà gả đi được.
Dù sao danh tiếng của nàng ta cũng đã lan khắp kinh thành.
Tộc lão lại đến thăm hỏi bà bà, ý muốn tranh đoạt tước vị.
Ta hiện giờ đã không còn ý định tái giá, trong Hầu phủ cũng không còn ai cản trở ta, ta liền nói: "Ta sẽ nhận nuôi một đứa bé, làm Thế tử, kế thừa tước vị."
Tộc lão tức giận bỏ đi.
Về phần chọn đứa bé như thế nào, ta tự nhiên cần phải xem xét kỹ lưỡng, ngàn vạn lần không thể chọn phải một tên bạch nhãn lang.
Xử lý xong mọi việc, ta hẹn gặp ca ca, hai người cùng nhau đi thắp hương cho mẫu thân.
Nhìn mộ phần, ta gọi: "Mẫu thân!"
Ngàn lời vạn chữ, đều hóa thành nước mắt.
Trở lại thành.
"Ca ca, muội sẽ giúp huynh nắm giữ nhà họ Triệu." Ta nói.
Ca ca nói: "Tạm thời không cần muội lo lắng, đợi triều đình minh oan, chúng ta sẽ tính toán sau."
Kế mẫu nhà họ Triệu kia không dễ đối phó, bà ta là người của Thái hậu.
Ta đỏ hoe mắt nói: "Ca ca có chỗ nào cần dùng đến muội, cứ việc nói."
"Sống tốt là được rồi." Ca ca xót xa xoa đầu ta, "Năm đó là chúng ta thay muội chọn hôn sự này, là chúng ta hại khổ muội."
Trở về Hầu phủ, ta tiếp tục đóng vai người con dâu hiếu thuận.
Chu Duy Hương mấy lần đến tìm ta gây sự chuyện hôn nhân, ta không để ý đến nàng ta, trực tiếp nhốt nàng ta lại.
Hiện giờ còn chưa nhìn rõ tình thế, thì để nàng ta tỉnh táo lại đi.
Bà bà chịu đựng một năm, rốt cuộc cũng qua đời.
Ta tổ chức tang lễ, hạ táng quan tài rỗng.
Kéo t.h.i t.h.ể bà ta đến nghĩa địa, trực tiếp ném đi.
Để bà ta cùng Chu Duy Hải làm đôi uyên ương cô hồn dã quỷ.
Còn Chu Duy Hương.
Thời đại này, nữ nhi chưa xuất giá lại không có hôn ước, cha mẹ qua đời, không thể thành thân trong thời gian chịu tang, nên chỉ có thể thủ tang ba năm.
Đương nhiên, ở giữa cũng có chỗ xoay chuyển, không cần thủ tang lâu như vậy.
Nhưng ta sẽ không cho nàng ta cơ hội này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bay-nam-goa-phu-hoa-ra-phu-quan-ta-chua-chet/end.html.]
Thủ tang ba năm sau, nàng ta càng không thể nói đến chuyện gả vào nhà tốt.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta lấy danh nghĩa cầu siêu cho bà bà và Chu Duy Hải, để nàng ta ở từ đường sao chép kinh Phật, mỗi ngày sống qua ngày khổ sở.
Chỉ cần nàng ta chịu đựng được ba năm, ta cảm thấy trừng phạt đủ rồi, định đến lúc đó tìm một nhà bình thường gả nàng ta đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Thế nhưng, mới nửa năm, nàng ta liền chịu không nổi, nửa đêm lén lút chạy ra khỏi phủ, câu kết với một công tử nhà giàu.
Đã nàng ta tự mình chọn đường, ta liền mở một mắt nhắm một mắt.
Chuyện rất nhanh bị bại lộ.
Danh tiếng Chu Duy Hương vốn đã kém, lại còn tư thông với người khác trong thời gian chịu tang, quả thực không ra thể thống gì.
Nhà đó căn bản không thể cưới nàng ta, ngược lại còn trách nàng ta câu dẫn con trai bọn họ, làm hỏng danh tiếng.
Ta cảm thấy Chu Duy Hương có chút đáng thương, chuyện này, chẳng lẽ một mình Chu Duy Hương có thể làm ra được?
Đáng tiếc thời đại này, đối với nữ nhân hà khắc, đối với nam nhân lại bao dung.
Tuy nhiên, khi Chu Duy Hương bỏ trốn, nàng ta nên biết hậu quả.
Tất cả đều là do nàng ta tự chuốc lấy.
Cuối cùng, một chiếc kiệu nhỏ đưa Chu Duy Hương đến nhà giàu.
Nàng ta có không cam lòng cũng chỉ có thể làm thiếp.
Có thể tưởng tượng, nhà đó hận nàng ta như vậy, ngày tháng của nàng ta chắc chắn sẽ không dễ dàng.
Tình cảm nhất thời của nam nhân, chẳng qua chỉ là chớp lóe, đợi đến khi cảm giác mới mẻ qua đi, chờ đợi Chu Duy Hương, chính là địa ngục.
Ta sẽ không đạp người khi họ có chuyện, nhưng cũng sẽ không quản.
Đều là do nàng ta tự tìm.
Từ đó về sau, ta sống ở Hầu phủ, vẫn làm quả phụ như trước thôi.
Nhưng ta tự do tự tại, lại còn có tiếng hiếu thuận, không ai dám bắt nạt.
Sau đó, ta nhận nuôi con trai của một vị tướng quân tử trận.
Đứa bé này rất đáng thương, cha hy sinh vì nước, công lao lại bị thúc thúc chiếm đoạt, mẫu thân cũng mất m.á.u mà chết, đứa bé vừa sinh ra đã bị lén lút vứt bỏ.
Mẫu thân của đứa bé từng giúp ta lúc ta gặp khó khăn.
Vị phu nhân kia rất tốt, ta vẫn luôn mang ơn trong lòng, ta và bà ấy từng gặp mặt vài lần, trò chuyện rất hợp.
Nếu không phải ta vô tình bắt gặp, đứa bé có lẽ đã c.h.ế.t rồi.
Ta nhận nuôi nó làm con trai trưởng, phong làm Thế tử, dạy nó đọc sách viết chữ, luyện võ.
Đợi nó trưởng thành, ta sẽ nói cho nó biết thân thế.
Ngoài ra, ta còn nhận nuôi thêm vài đứa trẻ, cả trai lẫn gái, xuất thân khác nhau.
Sau này số phận ra sao, sẽ đều do bọn chúng tự định đoạt.
Hoàn toàn văn