Bầy nhạn gãy cánh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-26 10:08:52
Lượt xem: 27
Ông già đó còn đặc biệt gọi người lai xe tải đến để chuyển hành lý, nhưng tôi đến đây chỉ với một ba lô trống rỗng, đi cũng chẳng có gì để mang theo. Tôi chỉ lấy vài bộ quần áo sạch mang theo người.
Hoài Tự đã đứng đợi sẵn trong hành lang, chờ tôi xuống. Tôi coi anh như không khí, cố tình giữ khoảng cách xa nhất có thể với anh.
"Tinh Tinh, em biết anh không có ý đó. Ông già đó sắp c.h.ế.t rồi, ông ta không sống lâu nữa. Khi ông ta chết, toàn bộ tài sản sẽ thuộc về em..."
Hoài Tự vẫn không để ý đến sự phản kháng của tôi, ôm chặt tôi vào lòng, mặc kệ tôi đ.ấ.m đá, cắn xé.
"Cút đi, đồ cầm thú, từ hôm nay trở đi, tôi và anh không còn liên quan gì đến nhau nữa."
"Nghe lời đi, Nhan Tinh."
Anh lau vết m.á.u từ vết xước của móng tay trên mặt, cố chấp hôn lên má tôi. Tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.
Biệt thự thực sự rộng lớn, nhưng mỗi bước đi của tôi đều đau đớn.
Cho đến khi mở cánh cửa, tôi mới phát hiện bên trong không có ai. Người lái xe đã rời đi từ lúc nào.
Khi bước vào nhà, tôi mới phát hiện ở trung tâm phòng khách treo một bức tranh sơn dầu lớn. Không gian rộng rãi và phong cách trang trí xa hoa là điều mà tôi chưa từng thấy.
Tôi mang theo túi xách, đi lên tầng hai. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí rèm cửa trong phòng còn là màu hồng. Có thể thấy rằng chủ nhà rất có tâm, nhưng nếu ông ta không phải là một lão già gần tám mươi tuổi muốn cưới cô gái hơn hai mươi, có lẽ tôi sẽ nghĩ ông ta là người tốt.
Trà Sữa Tiên Sinh
Đêm đến, khi đi ngủ, tôi đặt quần áo mang theo dưới gối. Tôi rất sợ, cực kỳ sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bay-nhan-gay-canh/chuong-2.html.]
Nửa đêm, trong trạng thái mơ màng, tôi nghe thấy tiếng kính vỡ, rất gần.
"Ai đó!" Gần như ngay lập tức, tôi bật dậy khỏi giường, nhanh chóng chạm vào dưới gối, nơi giấu một con d.a.o gọt hoa quả. Đèn trong phòng vốn không tắt, nhưng giờ đây tối đen như mực. Tôi bị chứng quáng gà nhẹ, gần như không thể nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào. Tôi muốn khóc, muốn chạy, nhưng đôi chân cứng đờ không thể di chuyển.
"Mẹ kế mới đến sao? Gan nhỏ thế." Một giọng nam trong trẻo nhưng đầy chế giễu vang lên từ phía sau tôi. Ngay sau đó, một đôi tay lạnh lẽo, to lớn phủ lên cổ tôi, hơi thở ấm nóng phả vào tai.
Khi tôi định thần lại, con d.a.o trong tay đã bị lấy mất. Anh ta dùng lưỡi d.a.o nâng cằm tôi lên. Đôi mắt đào hoa tràn đầy sự chế giễu.
"Anh là ai?" Tôi bấm vào lòng bàn tay mình, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Tôi? Tôi là Trần Dã, con trai của lão già đó, bây giờ có lẽ là... con trai kế của cô?" Giọng anh ta ở giữa chừng giữa sự trẻ trung và người đàn ông trưởng thành.
"Mẹ kế, thật là trẻ tuổi mà tham vọng không nhỏ." Anh ta cười khẩy, dần buông tay ra. Tôi lao xuống giường, vội vàng bật đèn trong phòng, nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông đang dựa vào đầu giường. Anh ta vẫn còn mân mê con d.a.o gọt hoa quả vừa lấy từ tay tôi.
Trong mái tóc đen có xen lẫn những sợi bạc, khóe môi nhếch lên có một khuyên môi sáng loáng. Dưới ống tay áo cuốn lên một nửa là hình xăm xám xịt. Hoàn toàn phù hợp với hình ảnh một thiếu niên nổi loạn vừa mới trưởng thành.
"Chào anh, tôi hoàn toàn không có ý định hại anh hoặc bố anh, vừa rồi tôi chỉ quá căng thẳng..." Tôi cố giải thích.
"Ừ, giọng nói đúng là phù hợp với vẻ ngoài của cô." Cậu ta đột nhiên nói. Khuôn mặt vẫn mang ý cười của cậu ta bỗng chốc trở nên u ám, bước nhanh về phía tôi, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, bất chấp sự phản kháng, bế tôi lên vai.
"Được rồi, khách không mời giờ thì nên cút đi."
Anh ta bế tôi ra đến cửa, đưa tay đẩy tôi ra ngoài. Lúc đó, tôi vẫn còn chân trần.