BẺ CÁNH CHIM HOÀNG YẾN - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2024-09-28 18:10:29
Lượt xem: 1,027
1
Đã nửa tháng tôi không gặp Lâm Cận, liên tục có những lời đồn thổi bay vào tai.
Ngay cả khi đang đứng đợi xe bên đường, tôi cũng có thể nghe thấy người ta bàn tán về chuyện anh ta ngoại tình.
“Nghe nói chưa, gần đây có người bắt một chiếc máy bay phải hạ cánh đấy.”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
“Mày mới biết à, công tử nhà họ Lâm cãi nhau với bạn gái, tức giận làm ra chuyện đó đấy.”
“Ôi chao, không biết là cô gái nào lại có vinh dự như thế nhỉ.”
Giữa không trung như có một bàn tay vô hình, tát mạnh vào mặt tôi một cái.
Tôi nhắm mắt lại, đè nén cơn giận trong lòng.
Tài xế cuối cùng cũng lái xe đến, nhìn thấy sắc mặt của tôi, anh ta toát mồ hôi lạnh.
Tôi không có tâm trạng truy cứu lỗi đến muộn của tài xế, chỉ nghĩ đến Lâm Cận.
Hôm nay An Ngọc tổ chức một bữa tiệc, mời những người trong giới đến ăn tối.
Trong nhóm chat, An Ngọc ba lần bảy lượt dặn dò mọi người phải đến, Lâm Cận không nói gì nhưng cũng không từ chối.
Tôi chỉnh đốn lại biểu cảm rồi bước vào nhà hàng, tuy tức giận với Lâm Cận, nhưng chuyện này phải đợi sau bữa tiệc mới nói.
Lâm Cận không cần mặt mũi, tôi vẫn rất quan tâm đến thể diện.
Đi đến cửa phòng bao, giọng nói oang oang của Ninh Bác truyền ra.
“Cô gái kia là người mẫu, đi diễn khắp nơi, anh Cận liền theo cô ta bay tới bay lui.”
“Nghe nói gần đây giận dỗi chạy sang Anh rồi, anh Cận liên tục hủy mấy cuộc họp để đi dỗ dành người ta.”
“Anh ta thậm chí còn cùng cô gái đó xếp hàng hai tiếng đồng hồ ở quán trà sữa.”
Tôi vờ như không nghe thấy, mặt không cảm xúc đẩy cửa bước vào.
Thấy tôi vào, Ninh Bác lập tức im bặt.
“Chị dâu.”
Tôi gật đầu, coi như chào hỏi.
Hôm nay là buổi tụ tập nhỏ của những người trong giới.
Trong phòng bao tổng cộng chỉ có tám cái ghế.
An Ngọc - người tổ chức bữa tiệc và Ninh Bác - người vừa huyên thuyên kia đã ngồi xuống rồi.
Trên ghế sofa còn có bốn người đang chơi bài.
Chỉ thiếu Lâm Cận.
Tôi và An Ngọc trò chuyện một lúc về gia đình thì Lâm Cận đẩy cửa bước vào.
Nửa tháng không gặp, Lâm Cận vẫn như vậy, quý phái, trầm ổn.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, thành thạo giúp tôi tráng chén và đĩa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/be-canh-chim-hoang-yen/chuong-1.html.]
Khác xa với hình ảnh bất chấp tất cả vì cô gái kia trong miệng Ninh Bác.
Tôi liếc nhìn anh ta một cái, cơn giận dịu đi vài phần.
Nhưng không ngờ, ăn cơm được một nửa, cửa phòng bao bị gõ.
Một người phụ nữ mặc nửa bộ đồ cosplay bước vào.
Cô ta đeo hai cái tai mèo, trên chân là đôi tất lưới gợi cảm nhất.
Trên người là bộ đồng phục váy ngắn, nhưng trên mặt lại đeo mặt nạ giả.
Nửa kín nửa hở, khiến người ta bí ẩn vô cùng.
Khoảnh khắc cô ta xuất hiện, Lâm Cận ngồi bên cạnh tôi cứng người.
Khí áp của anh ta lập tức hạ xuống.
“Ồ, cô em xinh đẹp này từ đâu đến vậy, phục vụ của khách sạn à?”
Ninh Bác lắm mồm, hôm nay là dịp này, cậu ta chắc chắn sẽ không làm gì cô gái kia, nhưng vẫn muốn châm chọc.
Cô gái mèo kia có chút hoảng loạn, nhưng ánh mắt cô ta vẫn nhìn chằm chằm Lâm Cận.
Cô ta run rẩy nói: “Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập cửa hàng của chúng tôi, sẽ chọn ngẫu nhiên một vị khách nam để tham gia hoạt động.”
Nói đùa thì được, nhưng tham gia hoạt động kiểu này trước mặt chúng tôi thì quá mất mặt.
Ninh Bác cũng không nói gì nữa.
An Ngọc đã sớm không vui, bữa tiệc đàng hoàng lại xuất hiện một người như vậy, lấy điện thoại ra định liên hệ với ông chủ nhà hàng.
Ngay khi cô gái kia sắp không chịu nổi nữa, Lâm Cận đứng dậy.
“Tôi tham gia.”
Nói xong, anh ta thậm chí còn không liếc nhìn tôi một cái, nhanh chóng ôm eo cô gái rời đi.
Sự việc xảy ra đột ngột, khi mọi người kịp phản ứng thì cửa phòng bao đã đóng lại.
Trong phòng bao im lặng đến cực điểm.
Mọi người đều đang nhìn biểu cảm của tôi.
Tôi thong thả cầm đũa lên, gắp miếng giò heo nãy giờ không ai động đến.
“Món này ngon đấy.”
Tôi nói xong, mọi người trong phòng bao thở phào nhẹ nhõm, nhao nhao hưởng ứng lời tôi.
Ninh Bác nói: “Đúng là ngon, chị dâu ăn nhiều một chút, gần đây chị lại gầy đi rồi.”
Tôi buông đũa: “Món ăn ngon, nhưng tôi không thích ăn.”
Lại trở về với sự im lặng kỳ lạ đó, tôi cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa.
Để lại một câu “Tôi đi trước đây” rồi rời khỏi phòng bao.