BẺ CÁNH CHIM HOÀNG YẾN - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-09-28 18:15:41
Lượt xem: 3,969
Mặt Tần Vị Miên lúc xanh lúc đỏ, n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Tôi ung dung dựa vào ghế sofa, không nhìn cô ta nữa, ánh mắt lướt qua cô ta, dừng lại trên chàng trai đang hát hò nhảy múa trên sân khấu.
“Tôi đã là người mẫu quốc tế, dựa vào bản thân kiếm được thu nhập hàng tháng sáu chữ số, tôi hơn cô về cả ngoại hình lẫn tài năng, cô chỉ là đầu thai tốt thôi, suốt ngày ăn chơi trác táng, chỉ có tôi mới xứng với A Cận.”
Nhìn khuôn mặt phẫn nộ kia, tôi bật cười.
“Cô đúng là không tệ, nhưng Kinh Nam chỗ nào cũng là vàng, cô là vàng, cậu em kia cũng là vàng.”
Tôi nói rồi chỉ chỉ chàng trai sáng chói trên sân khấu.
“Nhưng tôi không phải, tôi là chủ sở hữu mỏ vàng.”
Tôi không quan tâm đến sắc mặt khó coi của cô ta, tiếp tục nói.
“Cô có thể yêu Lâm Cận đến mức nào chứ, nếu cô thật sự yêu anh ta như vậy, sẽ không tìm đến tôi.
“Chẳng qua là nhìn thấy giới thượng lưu vài lần, muốn ở lại đây thôi, nhưng cô đã tìm nhầm người rồi, năng lực mà cô sở hữu và tình yêu của Lâm Cận đối với tôi chẳng đáng một xu. Quyền lực và tiền bạc không giống như bệnh AIDS lây truyền qua đường tình dục, giai cấp càng là trời sinh, cô bây giờ có thể đứng ở đây, là nhờ vào mặt mũi của Lâm Cận, nếu Lâm Cận không phải là vị hôn phu của tôi, cô thậm chí còn không có tư cách nói chuyện với tôi.”
Mặt Tần Vị Miên trắng bệch, khóe miệng mím chặt, vừa cứng đầu vừa tủi thân.
Tôi rất ít khi nói những lời gây tổn thương như vậy, hôm nay không nương tay cũng là vì bị làm phiền quá nhiều.
Bản thân Lâm Cận không biết phân biệt đúng sai, hết lần này đến lần khác làm tôi mất mặt đã đủ khiến tôi bực mình rồi.
Lần này cô tình nhân còn dám chạy đến trước mặt tôi giễu võ dương oai nữa.
Nâng bát lên ăn cơm, đặt bát xuống còn đòi theo đuổi tình yêu.
Tôi đứng dậy, phủi phủi bụi không tồn tại trên người.
“Cô Tần, cái xe biển năm số tám mang lại đặc quyền cô cũng đã hưởng thụ rồi chứ, Lâm Cận chắc chưa nói với cô, đó là vật đính hôn mà nhà tôi tặng.”
Lời nói của tôi đã hoàn toàn đánh tan sự tự tin tự cho mình là đúng của Tần Vị Miên.
Chuyện tình của cô ta và Lâm Cận đã gây náo động cả thành phố.
Họ ngồi chiếc Bentley biển số năm số tám xuất hiện khắp đường phố lớn ngõ nhỏ ở Kinh Nam.
Cậu ấm giàu có nhất Kinh Nam vì một cô người mẫu mà thay lòng đổi dạ, thậm chí bên ngoài còn đồn đoán Lâm Cận sẽ vì cô ta mà chống lại gia đình.
Nhưng tôi biết, anh ta sẽ không làm như vậy đâu.
Anh ta không có bản lĩnh đó.
Tôi đi ra boong tàu, cho dù tôi đã tổ chức bữa tiệc kiểu này không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng số lần tôi xuất hiện trước mặt mọi người chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thông thường tôi chỉ ở trong khoang tàu với vài người bạn, hoặc một mình ngủ bù trên chiếc giường dành riêng cho mình thôi.
Mục đích của bữa tiệc không phải là để vui chơi.
Cho dù là bữa tiệc của tôi, muốn tôi nể mặt xuất hiện cũng là điều hiếm thấy.
Tôi dừng lại trước mặt vị thuyền phó đang dựa vào lan can.
“Dừng tàu.”
Thuyền phó vẻ mặt khó hiểu, rõ ràng là không kịp phản ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/be-canh-chim-hoang-yen/chuong-3.html.]
“Quay trở lại.”
Nói xong câu này, tôi dẫm giày cao gót quay trở lại khoang.
Ánh mắt của những cậu ấm cô chiêu xung quanh vẫn luôn dừng trên người tôi.
Thực ra tôi có thể nhắn tin cho thuyền trưởng, không cần phải đích thân xuất hiện.
Tôi làm vậy để cho tất cả mọi người biết là tôi đang tức giận.
Người tình của chồng sắp cưới ngang nhiên tìm đến tận cửa, tôi còn có thể tiếp tục mở tiệc được nữa sao?
Vậy thì nhà họ Lý chúng tôi còn mặt mũi nào nữa?
Sáng sớm hôm sau, bảo mẫu gõ cửa báo Lâm gia đã đến.
Cuối cùng còn kèm theo một câu phu nhân dặn đại tiểu thư ăn mặc chỉnh tề rồi hãy xuống lầu, chậm một chút cũng không sao.
Tôi trực tiếp nằm vật xuống giường ngủ nướng.
...
Lúc tôi xuống lầu đã là 12 giờ trưa, trên sofa có một người đàn ông.
Tôi nheo mắt lại.
Không phải Lâm Cận.
Là anh hai của Lâm Cận, Lâm Tử Nghiệp.
Con riêng nhà họ Lâm.
Thấy tôi xuống lầu, Lâm Tử Nghiệp vội vàng đứng dậy.
"Lý tiểu thư, A Cận có việc gấp nên đi trước rồi."
Tôi không biểu hiện ra bất kỳ sự thiếu kiên nhẫn nào, ngồi xuống sofa gật đầu.
Thấy tôi không tiếp lời, Lâm Tử Nghiệp như dâng báu vật lên nói:
"A Cận cũng thật là, hình như là bạn anh ấy bị trật chân, nên vội vàng chạy đi rồi, Lý tiểu thư đừng giận."
Tôi cười cười, chuyển chủ đề: "Lâm tiên sinh đợi lâu như vậy rồi, có muốn ở lại dùng bữa trưa không?"
Nghe tôi nói vậy, Lâm Tử Nghiệp vội vàng gật đầu.
Tôi đứng dậy dặn dò người giúp việc bên cạnh:
"Hỏi Lâm tiên sinh thích gì, dẫn anh ấy đi dùng bữa đi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi còn có việc, Lâm tiên sinh cứ tự nhiên."
Khẽ gật đầu, tôi bước qua Lâm Tử Nghiệp.
Sắc mặt Lâm Tử Nghiệp hẳn là rất khó coi, nhưng tôi không quan tâm.
Trong cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối này, Lâm Cận và Lâm gia đã bị loại rồi.