Bệ hạ, nương nương lại đang mơ tưởng đến người - Chương 11 - END
Cập nhật lúc: 2024-08-26 12:18:41
Lượt xem: 454
Doanh trại rất yên tĩnh, đến mức tiếng thở run rẩy của ta cũng trở nên rõ ràng bất thường. Mùi má..u nhè nhẹ lơ lửng trong không khí khiến ta gần như không thở nổi.
"Bệ hạ đã hôn mê sáu bảy ngày rồi, nếu không tỉnh lại, sợ rằng thật sự sẽ..." Thái y định nói, nhưng bị ánh mắt sắc bén của ta làm cho sợ hãi, nuốt lời vào trong.
Ta ngồi bên giường, cẩn thận lau người cho chàng: "Lần sau nói chuyện cẩn thận một chút, bổn cung nhân từ, không dung được ai dám nguyền rủa bệ hạ! Được rồi, lui ra hết đi!"
Khi tất cả mọi người đã lui ra, sự bình tĩnh và lý trí của ta cũng tan biến không còn.
"Ôn Thành Ngọc." Ta ôm chàng, "Ôn Thành Ngọc... Ôn Thành Ngọc!"
Ta gọi tên chàng hết lần này đến lần khác. Gọi đến khi cổ họng khàn đặc, trong tuyệt vọng, ta giận dữ nói: "Ôn Thành Ngọc, nếu chàng không tỉnh lại, ta sẽ thật sự mang con trai đi lấy chồng khác đấy!"
"Không được..." Bàn tay vốn buông thõng bên hông bắt đầu nắm nhẹ.
"Không được..."
“Ôn Thành Ngọc!"** Lúc đó ta không biết nên khóc hay giận. Rõ ràng không hôn mê, lại giả vờ ngủ!
Sao vậy, thấy ta thảm thương như vậy chàng vui lắm sao?!
"Đồ khốn! Chàng chỉ biết lừa ta thôi sao?!" Ta ném chàng lên giường, quay người định đi ra ngoài.
"Tô Tô, ta đã thành ra thế này rồi, nàng không thể nói lời gì êm ái để an ủi ta sao?" Giọng chàng rất nhẹ, nhưng khi rơi vào tai ta lại nóng bỏng đến vậy. Nói xong, chàng kéo ta trở lại vào vòng tay.
Ta muốn giãy giụa, nhưng lại sợ chạm vào vết thương của chàng nên đành bỏ cuộc.
"Ôn Thành Ngọc, có phải ta nợ gì chàng không? Tại sao chàng luôn lừa ta? Chắc chắn kiếp trước ta đã đào mộ tổ tiên nhà chàng, nên kiếp này chàng mới hành hạ ta như vậy."
"Không lừa nàng nữa,” chàng thở dài, "Người đã bị trói chặt rồi, không lừa nữa."
"Ôn Thành Ngọc!"
"Tô Tô, nói vài lời ngọt ngào để an ủi ta đi, trên người ta, thật sự rất đau…”
"Đáng đời chàng! Ta sẽ đi lấy chồng khác, ba năm sinh hai đứa!"
Ta rõ ràng cảm thấy thân thể Ôn Thành Ngọc cứng đờ, rồi ta bị chàng ép xuống dưới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/be-ha-nuong-nuong-lai-dang-mo-tuong-den-nguoi/chuong-11-end.html.]
"Tô Tô," giọng chàng khàn khàn, “nếu nàng muốn ba năm sinh hai đứa thì phải thanh thủ nào, lần này muốn có gì nào, công chúa có được không?"
"Đúng là không biết xấu hổ!"
Chàng nhướng mày: "Sao mà xấu hổ được, mặt ta là của nàng, thân thể... cũng là của nàng!"
Khi ta lại đứng trước các trọng thần để nhận lời chúc mừng, ta lén chọc chọc Ôn Thành Ngọc.
"Ôn Thành Ngọc, Ôn Thành Ngọc!"
"Gọi là phu quân."
"Bệ hạ." Ta khiêu khích liếc chàng một cái.
Trà Sữa Tiên Sinh
Ôn Thành Ngọc bất đắc dĩ thở dài: "Nói đi, có chuyện gì?"
"Bạch nguyệt quang của chàng nói rằng ngày nàng ấy thành hôn, chàng đã yêu ta, chuyện là thế nào? Chàng không phải đã đẩy ta ra ngoài sao?"
Nghe vậy, Ôn Thành Ngọc đỏ bừng mặt.
Ta tò mò nhìn chàng, trời ơi, ta và chàng ở bên nhau mười một năm, lần đầu tiên thấy chàng đỏ mặt!
"Chỉ là," giỏi ăn nói như Ôn Thành Ngọc lúc này cũng trở nên lắp bắp, "nói sao nhỉ."
Dù khó khăn trong việc diễn đạt, ta vẫn thấy trong mắt chàng ánh lên niềm vui và hy vọng: "Triệu cô nương đối với ta chỉ là một giấc mơ, ngày đó giấc mơ của ta tan vỡ. Còn em thì luôn ở bên ta, chờ đợi ta, khi đó ta đã biết, em không phải là giấc mơ, em là nhà."
"Là ngôi nhà mà ta nguyện dùng cả đời để bảo vệ."
"Trần Tô, trong cuộc đời phù du này, chỉ có em là tình yêu."
Gió nhẹ thoảng qua, ta nhìn chàng, phu quân của ta, vẫn như ngày nào, tươi trẻ và đầy phong thái.
Khiến ta say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên!
HẾT
#trasuatiensinh