Bé Yêu Rất Dễ Giận - Chương 15,16,17: Bác sỹ Bùi, chú ý hoàn cảnh.
Cập nhật lúc: 2024-10-15 18:26:47
Lượt xem: 1,303
15.
Đột nhiên tôi cảm thấy, nước cũng không phải thứ nhất thiết phải uống ngay lúc này.
Tôi khẽ khàng xoay mũi chân, chuẩn bị lén lút trở lại phòng ngủ lấy điện thoại nhắn tin cho Tống Dương, không ngờ cậu ta lại tinh ý, vừa thấy tôi đứng ở góc hành lang đã gọi lớn: "Chị, chị tỉnh rồi."
Tim tôi đập mạnh, cảm giác như có ánh nhìn nóng bỏng từ phía sau, giống như muốn đốt lưng tôi thành một lỗ thủng.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
"Bé yêu, anh mang đến cho em món bánh bao mà em thích nhất." Giọng nói của Bùi Dực vang lên từ xa, cố tình nhấn mạnh hai từ "bé yêu," như sợ rằng ai đó không nghe thấy.
Tôi chợt nghĩ, bỗng quay người lại, va phải n.g.ự.c cứng rắn của anh, mũi ngửi thấy hương gỗ dễ chịu từ cơ thể anh, hòa lẫn với chút mùi nước sát trùng.
"Ôi." Mũi tôi cay cay, tôi cúi đầu xoa xoa, nước mắt bắt đầu rưng rưng trong mắt.
Anh lập tức ôm tôi vào lòng, một tay nâng cằm tôi lên,
"Em làm gì vậy?"
Tôi trợn mắt nhìn anh, anh nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm.
"Đừng cử động, để anh xem."
Tôi nhìn qua vai anh về phía phòng khách, Tống Dương không biết đã bật tivi từ khi nào, mắt dán chặt vào màn hình, có vẻ đang xem rất chăm chú.
Âm thanh tivi phát lớn, át cả tiếng nói của chúng tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
May mà cậu ta không chú ý tới bên này, nếu không hình tượng chị gái cao lạnh, trí thức mà tôi đã xây dựng trong mắt cậu ấy sẽ bị hủy hoại hoàn toàn thành mây khói.
Bùi Dực tỉ mỉ quan sát khuôn mặt tôi từ trái sang phải, đưa ra kết luận: "May quá, không bị lệch."
Tôi cảm thấy rất ngớ ngẩn.
Mũi tôi tất nhiên không thể lệch.
"Đau không?"
"Đau c.h.ế.t đi được, toàn tại anh." Tôi liếc anh một cái, cố tình đè giọng xuống.
Hơi thở mát lạnh đột nhiên tiến lại gần, anh cúi xuống hôn nhẹ lên đầu mũi tôi, đầu cúi xuống chạm vào trán tôi, giọng điệu trang trọng:
"Bé yêu nói đúng, toàn tại anh, xin lỗi."
Lời xin lỗi vừa trang trọng vừa chân thành làm tôi cảm thấy mơ hồ, không hiểu anh đang nói về chuyện gì.
Anh nghiến chặt quai hàm, sau một hồi, kéo môi cười với tôi, ánh mắt sâu thẳm và mờ mịt,
"Trước đây anh đã không làm tốt, làm em chịu thiệt thòi."
Trong lúc ngẩn ngơ, anh lại tiến lại gần thêm chút nữa, đầu mũi chạm nhẹ vào má tôi,
"Đừng chia tay nhé?"
!
Cái gì? Bùi Dực lại đang làm nũng với tôi!
Bình thường anh luôn dịu dàng, kiềm chế trước mặt tôi, hôm nay chẳng lẽ bị cái gì kích thích? Có phải vì thức đêm nhiều ngày ở phòng cấp cứu mà tính tình thay đổi không?
"Đừng thích người khác nhé?" Thấy tôi không có ý định tránh né, anh siết chặt tôi trong lòng, đôi môi ấm áp áp vào tai tôi thì thầm.
Tôi chỉ nói đùa một câu mà anh lại coi đó là thật.
16.
Tôi chôn mặt vào n.g.ự.c anh, giọng nói ấm ức: "Tôi cần suy nghĩ chút đã."
Bạn thân tôi đã từng nói, không thể bị dỗ dành chỉ bằng vài câu nói, dễ dàng có được sẽ không trân trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/be-yeu-rat-de-gian/chuong-151617-bac-sy-bui-chu-y-hoan-canh.html.]
Tôi thấy điều đó rất hợp lý.
Nhưng Bùi Dực đã tung ra chiêu bài quyết định.
Anh thở dài, mu bàn tay áp vào môi tôi: "Có muốn hôn không?"
Tôi ngẩng đầu lên, không thể tin được, nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không.
"Vừa mới rửa xong."
"Rửa hai lần."
Gì vậy chứ.
Tôi không nhịn được cười, cảm thán bộ não của anh thật kỳ lạ.
"Tôi đang nghĩ, trước đây có sờ mó mấy lần mà em không cho, giờ sao lại...?"
Đã tự làm sạch rồi tự đưa đến.
Anh cười nhẹ, một lúc sau, ánh mắt trao cho tôi đầy ý nghĩa, ánh mắt mờ tối,
"Tố Lật, không phải anh lúc nào cũng có thể giữ được bình tĩnh."
Tôi chậm chạp nhận ra anh đang nói gì, ngay lập tức cảm giác nhiệt độ đã lan ra đến má, lan tỏa đến tai.
Sờ vào đã có phản ứng, thì hôn còn hơn nữa...
Tôi chớp chớp mắt,
"À."
"À là sao?" Anh nghiêng đầu hỏi, tôi quay mặt đi cười lén.
"À có nghĩa là..." Tôi tranh thủ lúc anh không để ý hôn lên mu bàn tay anh một cái.
"Không chia tay nữa."
17.
"Chị, ba ngày nữa sẽ khai lò, chúng ta có lẽ phải nhanh chóng quay về làm hình." Tống Dương trong phòng khách to tiếng nhắc nhở.
Suýt chút nữa bị vẻ đẹp của Bùi Dực làm phân tâm, quên mất chuyện chính.
"Được, ngay đây." Thay xong quần áo đi ra, đã thấy Bùi Dực và Tống Dương đang trò chuyện trên bàn ăn.
"Chuyện gì vậy?" Tôi tò mò hỏi, ngồi xuống cạnh Bùi Dực.
Bùi Dực cười nhẹ, đặt một cốc nước ấm bên tay tôi, không tỏ ra gì chuyển chủ đề,
"Bé yêu, uống chút nước trước đã, lát nữa anh sẽ mang thuốc cho em."
Quả nhiên là bác sĩ, tôi bị khó chịu ở cổ họng mà anh ấy đã nhận ra ngay.
Điều quan trọng là, Tống Dương còn ở đây, xưng hô "bé yêu" quá thân mật, dễ dàng gây ảnh hưởng xấu.
Quả nhiên, từ khóe mắt thấy Tống Dương đang cúi đầu im lặng nhét từng chiếc bánh bao vào miệng,
Chắc chắn là cảm thấy ngại ngùng.
Tôi cười, mắng nhẹ, khuỷu tay đẩy nhẹ vào cánh tay của anh.
"Bác sĩ Bùi, chú ý hoàn cảnh đi."
"Được thôi, bé yêu." Nói càng lúc càng hăng hái.
Tôi nghi ngờ gã này cố tình.
Tôi uống hết cốc nước, thấy Bùi Dực lại xé một chiếc bánh bao định cho tôi ăn, lập tức cắt ngang, thở vào giữa đường cho vào miệng mình.
Anh vẫn bình thản rút ra một chiếc khăn giấy định lau mép tôi, tôi tức giận nhìn anh một cái, anh mới chịu ngừng lại.