Bị Bệnh - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-04 17:28:21
Lượt xem: 897
1
Người người trên đời đều có bệnh.
Thiên hạ dịch bệnh hoành hành, nhưng phóng tầm mắt nhìn tới, không có người nào bệnh trọng hơn Yến đế.
Yến đế bệnh dữ quấn thân, thuốc dẫn của hắn là não của xử nữ.
Bệ hạ có câu : Đồ ăn ngon không bằng đồ đựng đẹp đẽ . Đầu chứa não là nơi chứa đựng thức ăn .
Đôi mắt hạnh nhân , chiếc mũi đẹp , đôi môi anh đào và làn da trắng như tuyết . Vẻ đẹp con người là vẻ đẹp hình thể .
Một cái lỗ có kích thước bằng đ.ầu l.âu được k h.o.é.t vào chiếc bàn gỗ Kim Tử Đàn màu tím .Cung nhân ra lệnh cho mỹ nữ chui xuống gầm bàn , thò đầu ra khỏi lỗ trên bàn .
Kích thước lỗ bàn vừa đủ để vừa với nửa đầu nhỏ nhắn của người đẹp .
Ma ma lấy b..ú..a b..ổ hạ, thư đồng lấy kìm cạy mở, Yến đế đi ra khỏi bình phong, tay cầm đũa ngọc, hưởng món ngon này.
Dân như cừu non, bị giế//t chế//t như vậy cũng không dám kêu một tiếng.
Nhân sinh của nàng kết thúc, nhưng tiệc lễ thì không.
Ta cùng rất nhiều xử nữ bị bán vào Yến cung, quỳ ở trong điện, chờ xử lý.
Đến phiên ta chui vào bàn thì xảy ra chút sai lầm. Ta nói gì đó sai thì phải
Yến đế nằm ở sau tấm bình phong, ta thấy không rõ hắn. Chỉ nhìn thấy ở dưới thềm là một chàng trai cầm một chiếc kìm, hắn ta vẫn còn trẻ con và có vẻ ngoài như ngọc , giống như một tiên đồng dưới Tòa Quán Âm . Có một nốt đỏ giữa lông mày của hắn , đó là một nốt ruồi chu sa rất nhỏ .
Kim Loan điện tráng lệ, khác xa với căn nhà dột nát bốn phía của ta. Ta vội vàng nhìn chung quanh, vui vẻ kêu to: "Thật là ấm áp quá đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bi-benh/chuong-1.html.]
Câu này quá cảm khái khiến Yến đế hoài nghi não bộ ta có vấn đề, không nên ăn, liền sai người đem ta ném ra ngoài điện.
2.
Mama chuyên c.h.é.m đầu dẫn ta đến một khoảng sân nhỏ.
Ta liền nói : "Xem ra ta không cần bị mama c.h.é.m đầu, ta thật mừng quá."
Vậy mà bà ấy thấm thía trả lời: "Đứa nhỏ này, ngươi mừng hụt rồi."
Không ngốc là chết, ngốc thật cũng c.h.ế.t giả ngu càng phải chết, bất luận ta là loại nào, Yến đế đều muốn ta chết.
Ma ma vung đao lên, trông dọa người đến mức ta khóc oa oa thật to, chạy loạn quanh sân.
Hai chiếc giày vải tuột khỏi chân, một viên đậu vàng tròn trịa lăn xuống, ma ma nhặt lên , tỉ mỉ dò xét.
"Mama thích nó à?" Ta nhỏ giọng nói, "Ta tặng cho mama, mama đừng chặt ta."
Ma ma thật không chặt ta. Yến cung thường có cung nhân nhảy giếng , ma ma mò cỗ nữ thi đi giao nộp, đem ta nhét vào thiện phòng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bà ấy căn dặn ta, không có việc gì thì đừng mở miệng nói chuyện, nếu không muốn chết, tốt nhất liền đóng vai người câm luôn đi.
Ma ma sát sinh vô số, nhưng một lòng hướng Phật. Bà ấy tin tưởng nhân quả tuần hoàn, thiện ác có báo, cho nên sau khi c.h.é.m người , không quên chép kinh đốt hương.
Tay bà ấy nắm tay ta dạy ta mổ heo như thế nào . Mười ba tuổi, ta tại thiện phòng đã là một tay đồ tể có tiếng.
Tay sờ chỗ nào, vai dựa, chân giẫm, đầu gối đứng ra sao, tấu đao vung lên, âm thanh nhịp nhàng.
Vừa g.i.ế.c hết heo, cả người đều là m.á.u, ta chắp tay trước ngực: A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai..