Bị Bệnh - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-08-04 17:31:27
Lượt xem: 1,250
21
Mặt của chúng ta bị kéo đến rất gần, hơi ấm giao thoa, trong lòng hỗn loạn
Ta l.i.ế.m liếm đôi môi khô khốc : "Từ bốn năm trước ta mới vào yến cung, điện hạ cùng ta lần đầu chạm mặt, liền biết ta có thể nói chuyện."
"Tựa như điện hạ biết rõ ta có thể nói, nhưng vẫn giả vờ tin tưởng ta là người câm."
Ta hơi dừng lại, tiếp tục nói, "Cũng như…..ta biết rõ điện hạ thông minh hơn người, đã gặp qua là không quên được, nhưng ta vẫn giả vờ là điện hạ đã quên buổi gặp mặt hôm đó đi vậy."
"Yến cung khó sống, ta cam tâm tình nguyện đóng vai đồ tể câm điếc, chỉ là vì mạng sống."
Yến từ vươn tay, vết chai mỏng trên ngón tay mỏng lướt qua bờ môi ta, lưu lại cảm giác đau: "Ngươi nói, ta đang cố ý phối hợp cùng ngươi giả ngu?"
Đương nhiên. Ta là Quan Kỳ ta là quân cờ không biết nói chuyện, dùng xong là có thể ném đi.
Yến Từ đã nghĩ tới báo thù, lại nghĩ muốn toàn thân trở ra. Phương pháp tốt nhất chính là mượn đao g.i.ế.c người, đến lúc đó vứt bỏ đao giữ mình, sống c.h.ế.t mặc bay.
Ta chính là con d.a.o bị hắn vứt bỏ . Tối nay hắn đến, muốn lấy tính mạng của ta.
Ta xán lạn cười một tiếng: "Điện hạ muốn g.i.ế.c ta, nguyên nhân đơn giản có hai. Một là bị ta lừa gạt, sinh hiềm khích, ý muốn hành phạt."
"Hai là sự việc đã bại lộ, ngươi không tín nhiệm đồng loã là ta nữa, ý muốn diệt khẩu."
"Điện hạ làm gì phải đuổi tận g.i.ế.c tuyệt? Ta có một kế, vừa có thể miễn đi tội ch, vừa có thể răn đe bọn người kia."
Trong lò đầy than nóng, tay của ta thò vào trong, lấy ra những viên than hồng, nuốt trọn.
Đây là trận đánh cược, mất đi tính mệnh, hoặc là mất đi thanh âm. Ta đau đến như muốn hôn mê, co quắp tại trên mặt đất cào cổ họng của mình.
Nửa khắc về sau, lá bài vận mệnh của ta cũng bắt đầu được lật.
Nuốt than nóng cũng không thể để làm ta mất mạng, chỉ là cháy hỏng cổ họng của ta. Ta thua mất thanh âm, nhưng thắng giữ lại được một cái mạng.
22
Sau sự kiện nuốt than, địa vị của ta trong lòng Yến Từ đã có bước tiến vượt bậc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bi-benh/chuong-9.html.]
Ta từ cái gai trong mắt, vinh thăng thành tâm phúc của hắn.
Công cuộc tìm kiếm t.h.i t.h.ể của Ôn Mục diễn ra cấp thiết, nhưng duy chỉ đầu lâu là chưa thấy. Nếu Ngỗ Tác nhìn thấy xương sọ có vết rách, mọi thứ sẽ bị lộ.
Ta không sợ, ta chỉ hiếu kì. Yến Từ muốn dùng biện pháp gì để thoát thân?
Đúng lúc này, Yến Từ nói nương nương nhiễm bệnh cấp tính, muốn ta thay hắn xuất cung mua thuốc, nếu ai không cho ta qua, liền nói là lệnh của Yến đế.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hắn muốn ta ghi nhớ: Không ra, không lộ diện, phải về trước giờ Dần.
Yến Từ móc ra túi rượu đã ướp lạnh, bản thân mở ra uống một ngụm, còn đưa cho xa phu. Xa phu luôn miệng nói tạ ơn, ôm vào trong lòng.
Xe ngựa lung la lung lay, ta cuộn lại trong xe, cúi đầu xem xét đơn thuốc.
Có rất nhiều loại thuốc ghi trong đây, lại là nửa đêm canh ba rồi, chỉ sợ đến giờ Dần cũng thu thập không đủ đơn dược liệu, liền vô cùng lo lắng hồi cung.
Đêm tối bao phủ cung điện, chó sủa liên hồi, xen lãn tiếng nam tử thô lỗ:
"Mở to mắt ra tìm xem! Nếu như tìm không thấy đầu thư đồng kia, thái tử điện hạ sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u của các ngươi!"
Tiếng chuông từ ngoài thành xa xa vọng lại, quả thực là một đêm rất dài.
23
Ta đã cơ hồ đi gần hết cung điện, vẫn không thể mua đủ thuốc trên đơn trước giờ Dần.
Giờ Dần vừa đến, ta liền đẩy cửa cung.
Yến Từ đứng trong sân cầm một chiếc đèn lồng nhỏ, mặt không biểu tình, không biết là hắn đang nghĩ cái gì.
Ánh đèn chập chờn, hắn đáy mắt ánh lên màu vàng hoàng kim, chứa đầy dã tâm.
Gió mạnh thổi qua, đèn lồng lắc lư. Nguồn sáng biến ảo, bóng cây quế trong viện cũng lắc lư biến hóa, giống như những bóng ma giương nanh múa vuốt.
"Đi vào sắc thuốc đi." Yến Từ nói khẽ, "Nương ta đang trong điện chờ ngươi."
Đối mặt với dự cảm nguy hiểm, toàn thân ta căng cứng, ta vừa mang theo mấy gói thuốc, bước lên bậc thang thì một mùi hương kỳ lạ đã xông vào mũi.
Chỉ là mùi hoa quế nồng đậm xen lẫn mùi rỉ sắt không biết tại sao lại hôi đến thế.
Qua khe cửa, ta nhìn thấy nước đang tí tách nhỏ giọt. Trong phòng trống trải, âm thanh tụ lại, chỉ là tiếng nước nhỏ giọt thôi cũng có thể rung động màng nhĩ.
Tim thắt lại, ta chậm rãi đẩy cửa chính. Mấy con sóc bay hốt hoảng chạy trốn.
Thứ đối diện cùng ta đầu tiên, chính là đôi mắt trợn ngược của nương nương, tầm mắt của ta vội vàng lướt qua gương mặt tái nhợt của bà ấy, cuối cùng dừng lại tại phần bụng m.á.u thịt lẫn lộn. Y phục thuần trắng không thể ngấm thêm m.á.u tươi được nữa, tích tích rơi trên mặt đất.
Nương nương ngồi ngay ngắn ở trên ghế mà c.h.ế.t đi, phần bụng bị mổ, tay cầm lưỡi đao, như một con búp bê rách nát, những sợi bông bị người kéo ra một nửa.
Tí tách. Tí tách. Máu lan tràn đến cạnh cửa, ta buông tay ra, thuốc quẳng xuống đất, ngã trong máu.