Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bí Mật Của Tróc Yêu Sư - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-03-24 06:40:21
Lượt xem: 2,655

Ta là một hồ yêu đang cố gắng tu luyện thành hình người. Vì bảo toàn mạng sống, ta đã ngụy trang thành một tùy tùng nhỏ của một vị tróc yêu sư.

Vị tróc yêu sư này không chỉ có dung mạo anh tuấn mà còn sở hữu đạo hạnh cao thâm.

Hắn hận yêu quái, có nhiều yêu quái đã c.h.ế.t dưới lưỡi kiếm của hắn.

Ban đầu, ta sợ hãi hắn.

Nhưng sau này, ta lại cảm thấy sợ hãi khi ở gần hắn.

Ta lo lắng và run sợ, phải giấu thân phận hồ yêu của mình đi cùng với hắn.

Nhưng ai có thể giải thích cho ta, tại sao cuối cùng ta lại sinh được một đàn con…

Là hồ ly thuần chủng.

Lần đầu tiên gặp gỡ Phương Văn Châu là tại hang của ta. Ngày hôm đó trời rất đẹp, thích hợp cho việc ngủ.

Các yêu quái xung quanh đã vội vã rời đi, chỉ còn lại mình ta, không biết gì cả, đang say sưa ngủ.

Cho đến khi trăng lên, ta mới chợt tỉnh giấc và ngồi dậy.

Vào lúc đó, ta phát hiện ra một người nam nhân xa lạ, đang ngồi bên cạnh ta, cẩn thận lau chùi thanh kiếm.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Nghe tiếng động, hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười chào hỏi: “Tỉnh rồi à?”

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, một cảm giác lạ lùng len lỏi trong lòng ta.

Ta không quen biết người nam nhân này, nhưng ta quen với thanh kiếm trong tay hắn.

Thanh kiếm đó được gọi là "Thanh Trừ Ác".

Rất nhiều yêu quái đã c.h.ế.t dưới lưỡi kiếm này.

Và người nắm giữ thanh kiếm này chính là...

Phương Văn Châu, một tróc yêu sư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bi-mat-cua-troc-yeu-su/chuong-1.html.]

Người nam nhân tự giới thiệu.

Ánh mắt cong nhẹ, tạo cảm giác dễ gần, nhưng ta cảm thấy rùng mình.

Lỗ tai hồ ly như muốn nhảy ra ngoài.

Chết tiệt.

Ngủ ở nhà mà cũng đụng phải Phương Văn Châu, kẻ điên trừ yêu nổi tiếng trên giang hồ.

Người ta đồn rằng hắn còn trẻ, nhưng võ học của hắn thì thâm hậu, với thanh kiếm trừ yêu trong tay, hắn đã một mình tiêu diệt sào huyệt của Hắc Sơn lão yêu.

Hắn vốn căm ghét yêu quái.

Phàm là yêu quái nào gặp phải hắn, đều không bao giờ sống sót.

Ta muốn bỏ chạy.

Bỗng một bàn tay mảnh mai như ngọc đặt ngang trước mặt ta. Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai:

"Chưa biết tên cô là gì, và tại sao cô lại ở đây giữa đêm?"

Ta rưng rưng kể lể về cảnh ngộ bị hồ yêu bắt lên núi.

Người nam nhân với ánh mắt sáng ngời nhìn ta, lắng nghe ta kể chuyện.

Ta lo sợ rằng mình diễn chưa đủ chân thực, ta bèn nhéo mạnh vào đùi, cố nặn ra vài giọt nước mắt để bản thân trông càng thêm sợ hãi và đáng thương.

Ánh mắt của người nam nhân vẫn nhìn chăm chú vào ta, nếu ta là hồ yêu, chắc chắn ta sẽ run rẩy.

Im lặng một lát, hắn lên tiếng: "Thì ra là vậy."

Ta thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy:

"Vậy ta có thể rời đi..."

"Khoan đã."

Loading...