Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BÍ MẬT - CHƯƠNG 13

Cập nhật lúc: 2024-08-15 23:38:12
Lượt xem: 5,866

13

Tôi nhớ rằng Trình Nghiên Xuyên không có điều kiện kinh tế tốt, tôi từng thấy anh ấy dạy kèm kiếm tiền.

Điều đó khiến tôi cảm thấy khá ngại, vì tôi đã hỏi anh ấy vài câu hỏi.

Đó là kết quả của công sức lao động của người khác, nhưng đưa tiền trực tiếp thì không hay, nên khi đào nhà cũ của bà nội chín, tôi đã hái một túi lớn đưa cho anh ấy.

Chúng tôi ngồi bàn trước bàn sau, nên khó tránh khỏi những lúc hỏi han.

Vì thế mỗi năm tôi đều tặng anh ấy một túi đào lớn, mặc dù anh ấy trông có vẻ lạnh lùng, nhưng tôi cũng không dám làm phiền nhiều.

Chỉ là không ngờ...

Thôi! Đừng nghĩ nữa! Đừng nghĩ nữa, tôi còn phải tập trung học để chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Sau khi ngủ một đêm ở khách sạn, khi xuống lầu, tôi phát hiện Trình Nghiên Xuyên đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho tôi, anh ấy đã quay lại trường học, nghe nói là còn rất nhiều việc phải làm.

Không hổ danh là học thần, mới năm nhất đã bận rộn thế này.

Bữa sáng toàn là món tôi thích, mì trộn dầu ớt, sữa đậu đen, bánh bao.

Tôi: "..."

Tôi nghĩ rằng mình nên giữ trái tim bình lặng, tình yêu đáng quý, nhưng mạng sống còn quý hơn.

Nhất là khi giờ đây tôi ít nhiều cũng được coi là một bà chủ giàu có.

Thôi! Đừng nghĩ nữa! Đừng nghĩ nữa!

Ăn xong bữa sáng, tôi quay về nhà cũ.

Buổi chiều, tôi nhận được một bưu kiện, phải đi xe đến thị trấn để nhận. Đó là một bao tải sách và ghi chú, tất cả đều được phân loại gọn gàng.

Vừa xem, tôi vừa thầm khen ngợi Trình Nghiên Xuyên vì ghi chú của anh ấy giống như in ấn, có thể mang đi bán làm tài liệu học tập luôn.

Khi tôi đang ôn tập, tôi nhận được một cuộc điện thoại.

Là Tạ Yến Lễ gọi.

Anh ta hẹn gặp tôi, nói muốn trả lại tiền.

Không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, tôi đã gửi cho anh ta một số tài khoản, tôi và anh ta không cần gặp nhau, hồi đi học thì không còn cách nào khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bi-mat/chuong-13.html.]

Có lẽ ông trời đã hiểu ý của tôi!

Khi khai giảng, Tạ Yến Lễ quả nhiên không đến trường.

Thì ra số tiền đó là anh ta muốn dùng để mua vé máy bay đi gặp Kỷ Tang Ninh.

Kỷ Tang Ninh không đợi được anh ta, nghi ngờ anh ta ngoại tình, nên đã c.ắ.t c.ổ tay tự sát. Nghe nói tay cô ấy ngâm trong bồn tắm, sau đó được đưa vào ICU.

Tạ Yến Lễ đã tuyệt thực ba ngày ở nhà, bố mẹ anh ta không còn cách nào khác, cuối cùng phải đưa anh ta đi gặp Kỷ Tang Ninh.

Thật thú vị! Thú vị! Còn kịch tính hơn cả phim truyền hình 8 giờ tối mà tôi xem.

Chuyện Kỷ Tang Ninh tự sát cũng không phải là không ảnh hưởng đến tôi.

Vì mẹ tôi lại tìm đến tôi.

Bà gọi cho tôi vào buổi tối và nói: "Ninh Ninh tự sát rồi, con không biết sao?"

"Con biết chứ!"

"Thế con làm gì?"

"Con mua pháo và pháo hoa."

"Chu Chỉ Nghi, con có phải người không?"

"Không biết nữa! Còn phải xem mẹ có phải người không? Dù sao mẹ cũng là người sinh ra con mà."

Đầu dây bên kia là tiếng thở dài sâu sắc.

Tôi vội vàng an ủi: "Mẹ ơi, đừng giận nhé! Con mua pháo và pháo hoa cũng là vì mẹ mà!"

"Vì mẹ?"

"Mẹ nghe đi!"

Tôi vừa nghe điện thoại, vừa đốt một loạt pháo bên bờ sông gần khu dân cư.

Một tiếng nổ lớn vang đến đầu dây bên kia.

Sau đó tôi tiếp tục nói: "Bé Ninh Ninh đã vào ICU rồi, mẹ đang làm gì vậy? Không mau đi chăm sóc cô ấy? Mẹ không thấy có lỗi với cô ấy sao? Dù không đi, thì mẹ cũng nên sinh thêm con đi! Con đã không dễ kiểm soát rồi, mẹ còn không mau sinh thêm người khác. Công việc cũng không để tâm, giờ này còn dám nghỉ ngơi, tiền của bé Ninh Ninh có đủ tiêu không? Mẹ ơi, con thật sự thất vọng về mẹ. Pháo hoa này không phải để cổ vũ mẹ, mẹ nghĩ con sẽ mua sao?..."

Điện thoại bị ngắt ngay lập tức.

Thật không thể nói gì được, tôi còn nhiều lời từ đáy lòng chưa kịp nói ra.

 

Loading...