Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BÍ MẬT - CHƯƠNG 2

Cập nhật lúc: 2024-08-15 23:32:35
Lượt xem: 6,287

2

Sau khi bị tôi tát một cái, Kỷ Tang Ninh chỉ ngơ ngác một giây, rồi đột nhiên nổi giận: "Chu Chỉ Nghi, cậu bị điên à! Cậu dám đánh tôi!"

Tôi đứng dậy, khi cô ta chưa kịp phản ứng, tôi lại tát thêm một cái nữa.

"Đánh thì đánh, cần phải chọn ngày sao?"

Chân cô ta bị thương nặng, chỉ có thể lê bước, không có sức lực.

Rất nhanh tôi đã đè cô ta xuống đất mà đánh.

Tôi thật sự đã chịu đựng đủ rồi, Kỷ Tang Ninh là con gái của cậu tôi.

Bố mẹ cô ta ly hôn khi cô ta còn rất nhỏ.

Mẹ tôi nói cô ta đáng thương, bảo tôi nhường nhịn cô ta.

Cô ta ở nhà tôi từ lớp hai đến khi tốt nghiệp tiểu học.

Suốt bốn năm đó là cơn ác mộng của tôi.

Cứ như thể tôi là nô lệ, bảo mẫu suốt hai mươi tư giờ của cô ta, rõ ràng chúng tôi chỉ cách nhau nửa tuổi.

Kỷ Tang Ninh không nộp bài là lỗi của tôi, là tôi ích kỷ, chỉ lo cho bản thân mà không quan tâm đến cô ta.

Kỷ Tang Ninh đánh nhau với bạn học, bị gọi phụ huynh, là lỗi của tôi, là tôi không ngăn cô ta.

Kỷ Tang Ninh ăn cắp tiền là lỗi của tôi, là do tôi ghen tị nên mới nói với bố mẹ.

...

Cứ như vậy, không biết bao nhiêu lần.

Đến khi tốt nghiệp tiểu học, cô ta được mẹ đón về, tôi tưởng ác mộng đã kết thúc.

Nhưng đến khi học cấp ba, cô ta lại đến.

Và cơn ác mộng quay trở lại.

Hơn nữa, vì lúc đó cậu tôi đã qua đời, mẹ tôi càng chăm sóc cô ta kỹ hơn, coi cô ta như báu vật.

Bà cảm thấy Kỷ Tang Ninh đáng thương, không ai quản lý, nên muốn bù đắp, giữ lại chút m.á.u mủ cuối cùng của em trai.

Và bà đè nặng trách nhiệm đó lên tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bi-mat/chuong-2.html.]

Mọi chuyện của Kỷ Tang Ninh lại liên quan đến tôi, trách nhiệm của tôi với cô ta còn lớn hơn cả người giám hộ của cô ta.

Như việc rõ ràng cô ta chỉ cao chưa đến 1m58, lại muốn trở thành "nữ biker".

Cưỡi xe mà chân không chạm đất, kết quả đúng như dự đoán, cô ta bị ngã gãy chân, bác sĩ nói có thể sẽ khập khiễng suốt đời.

Cuối cùng mẹ tôi lại nghĩ đó là lỗi của tôi, là tôi không trông chừng cô ta, bà dùng móc áo đánh tôi, gãy ba cái móc.

Cánh tay tôi đến giờ vẫn còn đau khi giơ lên.

Càng nghĩ càng tức, tôi tiếp tục tát cô ta.

Vài cái tát nữa, mặt cô ta đã sưng lên.

Lúc này bố mẹ tôi cuối cùng cũng đến.

Mẹ ruột của Kỷ Tang Ninh không quen ở trong căn nhà tồi tàn này, nên ở khách sạn gần đó.

Có lẽ Kỷ Tang Ninh không nỡ rời xa bảo mẫu 24/24 này của mình chăng!

Ngay cả đêm cuối cùng cô ta cũng phải đến làm loạn.

Mẹ tôi kéo tôi dậy, đẩy tôi một cái thật mạnh.

Tôi không đứng vững, đầu đập vào tủ bên cạnh.

Tôi đưa tay sờ, m.á.u dính đầy tay.

Bà dường như cũng không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến vậy, ngơ ngác nói: "Chu Chỉ Nghi, đêm hôm khuya khoắt, mày phát điên cái gì?"

Bà ấy thật sự vẫn giống hệt như trong ký ức của tôi!

Bất kể là khi nào, bà ấy cũng sẽ không đứng về phía tôi.

Quá khứ và hiện tại, những nỗi ấm ức cứ thế tràn về.

Tôi phát điên ngay tại chỗ.

Tay tôi lau vết m.á.u trên trán, vết m.á.u dính đầy mặt, tôi điên cuồng giật tóc mình và hét lớn: "Đúng vậy! Tôi điên rồi! Tôi là kẻ điên đấy! Bị các người ép điên!

"Tôi có bảo bà sinh ra tôi không? Tôi mẹ nó ngày mai thi đại học rồi, vậy mà cô ta lại đánh thức tôi giữa đêm chỉ để kể chuyện tình yêu của cô ta, tôi không muốn nghe cũng không được à? Sao, con gái của em trai bà thì cao quý hơn à? Tôi đáng phải làm nô lệ, bảo mẫu cho cô ta à? Không phải tôi thấp kém, mà là vì tôi là con của loại người như bà nên mới phải sống hèn mọn như thế..."

Tôi điên cuồng nói, khiến mẹ tôi sững sờ.

 

Loading...