Biểu Muội - Phần 8
Cập nhật lúc: 2024-11-07 06:37:00
Lượt xem: 1,654
13
Vì lo lắng suốt cả đêm, mãi đến lúc gần sáng ta mới mơ màng chợp mắt.
Chưa ngủ được bao lâu, ta đã bị người bên cạnh lay tỉnh.
Thúy Nhi nhẹ nhàng nói bên tai rằng người phụ trách trang điểm đã đến, cần phải dậy để chuẩn bị.
Ta mơ màng mở mắt, lại thấy Trần Từ Ngọc đang đứng cạnh giường, nhìn chăm chú vào ta.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Như một cơn ác mộng tái hiện, ta hoảng sợ nhìn nàng, tim đập thình thịch.
Nhưng rất nhanh, ta liền phản ứng lại.
Ta thấy rõ Trần Từ Ngọc, nàng thật sự đang đứng trước mặt ta.
Không phải qua chiếc gương, cũng không có một “ta” khác đứng trước mặt để đánh ta.
Vậy là sao?
Ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại Trần Từ Ngọc, thấy nàng tuy không nói gì nhưng trong ánh mắt ẩn chứa nụ cười.
Đó là ánh mắt của Thanh Lâm.
“A Ngọc?”
Kiếp này, ta chưa từng gọi Trần Từ Ngọc là A Ngọc, ngoại trừ câu nói đùa với Thanh Lâm tối qua.
Người trước mặt khẽ cong đôi mắt: “Là ta, biểu tỷ.”
Lòng ta lập tức bình ổn lại, là Thanh Lâm.
Chúng ta đã thành công!
Nhưng hiện tại có nhiều người ngoài, chúng ta không thể nói gì, chỉ mỉm cười nhìn nhau, đều ngầm hiểu tâm ý của đối phương.
Nàng yên lặng ngồi bên cạnh ta, nhìn người phụ trách trang điểm chuẩn bị cho ta, nhìn ta đội phượng quan, cài trâm ngọc.
“Biểu tỷ, từ nay về sau, cuộc đời của tỷ nhất định sẽ suôn sẻ, bình an vui vẻ!”
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Muội cũng vậy!”
Khi chiếc khăn voan đỏ phủ xuống, giọt nước mắt mà ta cố nén từ lâu cuối cùng cũng trào ra. Kiếp này, mọi chuyện cuối cùng đã khác.
Nhưng khi ca ca cõng ta ra cửa, đột nhiên có người chặn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bieu-muoi/phan-8.html.]
“Sai rồi, sai rồi! Phải là ta mới đúng, là ta mới đúng!”
Tiếng Thanh Lâm vọng lên bên ngoài, bên cạnh là những âm thanh la mắng và kéo đẩy của người xung quanh.
“Đại tiểu thư Tô gia bị điên rồi sao? Sao lại làm loạn vào lúc này?”
“Có phải nghe nói nàng phải làm vợ kế của Thượng thư bộ Công nên nhất thời nghĩ không thông không?”
“Ta thấy nhà họ Tô cũng thật đáng trách, chuyện thiếp không ra thiếp, thật là làm nhục gia phong.”
“Đúng vậy, nhưng đây là chuyện nhà người ta, hắn cũng đâu chính thức nâng thiếp lên làm thê, không thể nói hắn thiên vị thiếp mà hại chính thất được.”
“Đại tiểu thư Tô gia cũng thật đáng thương, gặp phải một người cha như thế. Nhưng cũng không nên làm loạn ở đây, chẳng phải nói Thẩm đại tiểu thư là bạn thân khuê phòng của nàng sao?”
Tiếng bàn tán rì rầm vang lên.
Ta len lén ngẩng đầu qua mép khăn voan đỏ, vừa nhìn thấy Trần Từ Ngọc với gương mặt của Tô Thanh Lâm đang vùng vẫy khỏi tay người hầu, lao về phía tổ mẫu.
“Ngoại tổ mẫu, con là A Ngọc, con là A Ngọc của người mà!”
Tổ mẫu lại không thương xót như trước, ngược lại còn bị dọa sợ, lùi lại mấy bước.
Ta thấy Thanh Lâm vững vàng đỡ lấy tổ mẫu, tổ mẫu nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, nhìn Trần Từ Ngọc mà nói: “Đại tiểu thư Tô gia, ta không biết ngươi đang phát điên cái gì. A Ngọc của ta rõ ràng ở đây!”
Nhìn tổ mẫu ôm Thanh Lâm vào lòng yêu thương, ta biết, với tính cách dịu dàng, hiểu biết của nàng, nàng nhất định sẽ nhận được sự yêu quý của mọi người trong Thẩm phủ.
Còn về Trần Từ Ngọc…
Vì thân phận thấp kém, tiểu thiếp của Tô gia không đủ tư cách đến dự lễ cưới của ta, nên Tô đại nhân nghe tin mới vội vã đến từ tiền viện.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của các mệnh phụ phu nhân, mặt Tô đại nhân đỏ bừng, giơ tay tát Trần Từ Ngọc một cái.
“Đồ mất mặt, còn không cút về nhà!”
Trần Từ Ngọc vẫn muốn la lên, nhưng Tô đại nhân lập tức lấy một miếng vải bịt miệng nàng lại, ra lệnh cho người hầu kéo đi.
Lần này, cái tên Tô Thanh Lâm đã mất hết danh tiếng trong giới thế gia.
“Đẹp không?”
Giọng nói trong trẻo theo làn gió xuân thổi đến, khiến ta giật mình.
Ta mở to mắt nhìn lên, bắt gặp đôi mắt lấp lánh của Bùi Thời Lễ.
“Nương tử, theo ta về nhà chứ?”