Bình Đẳng Phát Điên - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-10 15:23:59
Lượt xem: 123
"Tiền, anh đưa em hết, đưa em hết!"
Một gã đàn ông to lớn, vậy mà sợ hãi đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, bố mẹ chồng nhìn thấy vậy mà cũng không dám tiến lên can ngăn.
Tôi nhìn bộ dạng thảm hại của hắn ta, mỉm cười vỗ vỗ vào mặt hắn ta: "Ngoan lắm."
11.
Vì muốn sống sót, Phạm Thanh đã giao nộp hết tiền tiết kiệm của mình cho tôi, tôi liếc nhìn, cũng kha khá đấy chứ.
Nhìn số tiền này, tôi rút ra hai tờ đưa cho bố mẹ chồng: "Đây là tiền ăn của các người trong một tuần."
Bà mẹ chồng nghiến răng nghiến lợi: "Cô bị điên rồi... Sao đủ được!"
Tôi cười lạnh: "Tất nhiên là đủ!"
Trước đây, Phạm Thanh và bố mẹ chồng kiểm soát tiền bạc rất chặt chẽ, mỗi ngày chỉ đưa cho tôi ba mươi tệ, bắt tôi phải lo liệu ba bữa cơm cho cả nhà, còn yêu cầu phải có cá có thịt.
Nếu tôi nói tiền không đủ, bọn họ sẽ mắng tôi hoang phí, vô dụng.
Vì vậy, tôi chỉ có thể cầm ba mươi tệ đến chợ mặc cả với người ta.
Người bán hàng không đồng ý, tôi liền đứng lì ở đó, tôi biết nếu không mua được những món bọn họ yêu cầu, về nhà sẽ bị mắng chửi, nên chỉ có thể mặt dày mày dạn đứng đó mặc cả.
Người bán hàng bị tôi làm phiền, bực bội ném rau xuống đất: "Coi như bố thí cho ăn mày, đưa tiền rồi cút nhanh đi!"
Mặt tôi đỏ bừng, giữa đám đông qua lại, tôi cảm thấy như mình đang trần truồng đứng đó, nhưng tôi cũng chỉ có thể nhặt số rau đó lên.
Mỗi lần nhặt rau lên, tôi lại cảm thấy như lòng tự trọng của mình bị chà đạp.
Tôi phải cho bọn họ nếm trải cảm giác nhục nhã đó.
Bằng không, tôi làm sao hả giận được đây.
12.
Số tiền còn lại, tất nhiên là để mua sắm cho bản thân.
Cả đời tôi chưa từng được mặc một bộ quần áo mới, trước khi kết hôn, quần áo tôi mặc đều là đồ bố mẹ tôi xin từ họ hàng. Sau khi kết hôn, Phạm Thanh chưa từng đưa tiền cho tôi mua quần áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/binh-dang-phat-dien/chuong-5.html.]
Khi tôi xách túi lớn túi bé từ trung tâm thương mại trở về, tôi gặp mẹ tôi ở dưới chung cư.
Vừa nhìn thấy tôi, mẹ tôi liền lao đến, giật lấy túi của tôi, nhìn một lượt rồi định ra tay đánh tôi: "Con khốn nạn này, mua nhiều quần áo như vậy làm gì, mày xứng đáng mặc những bộ quần áo này sao, đưa hết đây cho tao, tao đưa cho em dâu mày mặc."
"Em dâu?" Tôi thắc mắc hỏi.
"Ừ, mấy hôm trước tao không phải nói với mày rồi sao, em trai mày tìm được bạn gái rồi, nhà gái đòi 15 vạn tệ sính lễ! Bảo mày nghĩ cách kiếm tiền cho em trai mày."
A, tôi nhớ ra rồi, bà ta đúng là có nói thật.
Tôi cũng đã nói là tôi không có tiền, Phạm Thanh chắc chắn sẽ không đưa tiền cho tôi, nhưng bà ta hoàn toàn không nghe.
"Nhưng mà con ranh con này cũng khôn đấy chứ, biết giả điên dọa người nhà họ, yên tâm, chỉ cần mày giả vờ phát điên, tao có thể moi được mười mấy vạn từ bọn họ! Mày góp thêm năm vạn nữa là đủ tiền sính lễ cho em trai mày rồi!"
Nhìn vẻ mặt hớn hở, muốn hút m.á.u tôi của mẹ mình, tôi thật sự muốn phát điên.
"Nhân dịp mày mua nhiều quần áo đẹp như vậy, về nhà với tao một chuyến, gặp em dâu mày đi."
Mẹ tôi ra vẻ ban ơn nói.
Kiềm chế, kiềm chế.
Cứ nhịn đã, về đến nhà rồi tính.
Người hại tôi sâu nhất, chính là đôi vợ chồng kia và đứa em trai vô dụng của tôi.
Làm sao tôi có thể tha cho bọn họ được, đã muốn tôi về nhà rồi, vậy thì tôi sẽ về nhà chơi đùa một chút.
13.
Vừa bước vào nhà, tôi đã nhìn thấy Từ Thịnh đang ôm một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn ngồi trên ghế sofa.
Nó vừa xem tivi, vừa liếc mắt nhìn tôi, ra vẻ ta đây là vua, ra lệnh cho tôi: "Còn không mau qua đây chào hỏi em dâu mày đi."
Tất nhiên là phải chào hỏi rồi.
Một ngày tốt lành
Cô gái này trông rất đáng yêu, nhìn thấy tôi còn lễ phép đứng dậy chào hỏi tôi, nhưng lại bị Từ Thịnh kéo ngồi xuống.