Bỏ lỡ - 1
Cập nhật lúc: 2024-10-08 11:47:20
Lượt xem: 382
BỎ LỠ [FULL]
Tác giả: 春禾景明
Nguồn: Zhihu
Edit: Nhân Trí
Ta kết hôn với nam nhân ta thích, nhưng hắn lại không thích ta.
Hắn lúc nào cũng lạnh lùng, làm tiêu hao tình yêu trong lòng ta.
Sau khi ta mỏi mệt, quyết ý rời đi, hắn lại tỏ vẻ như yêu ta sâu đậm.
1
Mùa xuân năm ấy, hoa hạnh nở rộ dưới mưa phùn, ta bung dù đi qua đầu đường, vừa ngước mắt liền gặp được hắn, hắn mặc một bộ thanh sam, tóc cài trâm ngọc, che một chiếc dù giấy dầu, trong lòng ôm một bé gái.
Trong lòng ta đột nhiên mềm mại ngây dại, dáng vẻ này của hắn hoàn toàn giống với sở thích của ta. Nhưng ta cũng chỉ có thể thích hắn một chút thôi.
Ta tuy là đích nữ trong nhà, nhưng vừa không có mẫu thân che chở, lại không được phụ thân sủng ái, hôn sự của ta là do chính mình làm chủ.
Ta vốn tưởng rằng mình và vị công tử kia lần đầu tiên thấy nhau cũng chính là lần cuối cùng trong cuộc đời này. Chưa từng dự liệu được, qua mấy ngày, công tử kia lại tới cửa cầu thân, đương nhiên, người được cầu thân không phải ta mà chính là bảo bối trong lòng phụ thân ta, Nhị muội muội.
Nhị muội muội xinh đẹp đáng yêu, cho dù ta thấy nàng cũng nhịn không được mà sinh lòng yêu thích.
Khi còn bé ta từng có oán khí vì bị muội ấy cướp đi sủng ái của phụ thân, lớn lên dần hiểu được sủng ái không phải bị cướp đi mà phụ thân chưa từng sủng ái ta. Ta dần dần cũng không còn mong đợi sự sủng ái của phụ thân nữa.
Còn mẫu thân ta, quanh năm ở chùa Thu Sơn lễ Phật, bà sinh ta ra nhưng ta cũng chưa gặp bà được mấy lần.
Phụ thân khéo léo từ chối lời cầu thân của vị công tử kia với Nhị muội muội và đề cập tới ta.
Lúc phụ thân gọi ta ra gặp Bùi Thời, ta nhận ra hắn chính là vị công tử ngày đó ta trúng tiếng sét ái tình, tâm tư ta khẽ động.
Nhưng hắn từ chối. Hắn nói hắn tới là để cầu thân nhị tiểu thư trong phủ, cũng chỉ muốn cưới nhị tiểu thư Lý Hoài Ngọc.
Ta cảm thấy có chút mất mát, nhưng cũng vui mừng thay cho Nhị muội muội vì có một lang quân đẹp mắt như thế tâm tâm niệm niệm muốn cưới nàng.
Ta không rõ tại sao phụ thân lại từ chối lời cầu thân của hắn với Nhị muội muội. Sau này ta mới biết được, là vì kia hai năm trước song thân của vị công tử kia qua đời, nếu gả đi sẽ phải lập tức tiếp nhận việc rối rắm trong nhà hắn. Phụ thân tất nhiên là không muốn Nhị muội muội chịu mệt nhọc như vậy.
Nhưng vì của thân phận Lễ bộ thị lang vị công tử kia, muốn nhận của hắn nhiều chuyện tốt, nên mới muốn đẩy ta ra ngoài.
Bùi Thời năm lần bảy lượt đến nhà chào hỏi, hơn nữa Nhị muội muội cũng đánh tiếng với phụ thân nên cuối cùng phụ thân mới miễn cưỡng đồng ý.
Có lẽ trước đó vài ngày trời luôn mưa nên trở lạnh, mấy ngày nay ta không ra khỏi cửa, chỉ ở trong phòng xem thoại bản. Buổi tối rảnh rỗi liền sai người đặt một chiếc giường mềm trong viện, nằm ngắm trăng.
Mấy ngày nay Bùi Thời cũng thường đến quý phủ mang cho Nhị muội muội chút đồ ăn hoặc một ít đồ chơi nhỏ không rõ tên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bo-lo/1.html.]
Vì hắn thường xuyên đến, ta cũng gặp hắn vài lần.
Ta và hắn gặp nhau cũng giữ lễ nghĩa, đứng cách nhau vài bước. Hắn hành lễ quân tử với ta, nhẹ nhàng xin lỗi ta vì việc đã từ chối ta trong ngày cầu thân.
Chuyện ngày đó ta kỳ thật cũng không quá để ở trong lòng, ta và hắn cũng chỉ gặp qua vài lần, cũng chỉ hơi thích một chút mà thôi.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Hắn xin lỗi ta là điều ta chưa từng nghĩ tới.
Buổi tối, ta nằm trên giường, trong đầu hiện lên dáng vẻ lúc hắn xin lỗi ta, ta vẫn có chút ghen tị.
Có một số người sinh ra thứ gì cũng có, như Nhị muội muội, có di nương yêu nàng, phụ thân thương nàng, còn có tình lang tâm tâm niệm niệm muốn cưới nàng.
2
Mấy ngày nay, Nhị muội muội cũng liên tiếp đến viện ta chơi đùa, còn trêu ghẹo ta, chẳng biết khi nào tìm được lang quân như ý.
Ta đè chút yêu thích của ta đối với Bùi Thù xuống đáy lòng, hẳn là qua vài ngày nó sẽ tự động tiêu tán.
Nhị muội muội năn nỉ Bùi Thời cùng nàng đi săn thú, lại cảm thấy chỉ có hai người bọn họ không có ý nghĩa gì, liền kiên quyết lôi kéo ta cùng mấy người bạn tốt của nàng đi.
Nhị muội muội vì đuổi theo một con thỏ nhỏ màu xám, không may ngã xuống vách núi, ta ở bên cạnh nàng, vội vàng đưa tay giữ chặt nàng. Ta đã đánh giá thấp sức nặng của muội muội. Sau đó ta liền bị nàng kéo xuống. Bùi Thời nghe thấy tiếng kêu thất thanh của hai chúng ta, liền chạy tới.
Tay phải hắn nắm một hòn đá nhô lên trên vách đá, tay trái hắn nắm lấy tay ta. Ba người chúng ta xâu thành một chuỗi rủ xuống vách núi, mấy người bạn tốt của Nhị muội muội lại không biết chạy đi đâu.
Hắn nghĩ để cho Nhị muội muội bò lên từ trên người hai chúng ta, sau đó ta lại bò lên từ trên người hắn, cuối cùng hai chúng ta sẽ kéo hắn lên.
Tưởng tượng rất tốt, kết quả sau khi một mình Nhị muội muội bò lên, ta chịu đựng ngượng ngùng bò lên người hắn hai bước, tay phải hắn trượt một cái, hai chúng ta liền ngã xuống.
May mắn là phía dưới có một cái cây, hai chúng ta rơi vào cái cây này, cành cây không chịu nổi sức nặng của hai người, mới rơi xuống đất.
Lúc rơi xuống, Bùi Thời bảo vệ ta. Cho nên ta không có gì đáng ngại, một chân và cánh tay hơi có vết xước, còn Bùi Thời lại ngất đi.
Vốn định ở tại chỗ chờ Nhị muội muội tìm người tới cứu chúng ta, ai ngờ trời lại đổ mưa, lúc này đã xế chiều.
Ta tìm một sơn động cách đó không xa, tính chuyển hắn qua. Hắn trông rất gầy yếu, không ngờ lại có trọng lượng như thế. Ta không thể di chuyển được. Vì thế ta liền bắt lấy hai cổ chân của hắn, kéo vào sơn động.
Nương theo ánh mặt trời lặn, ta nhìn thấy trên đầu hắn có thêm một vết thương, chảy máu, hẳn là lúc ta kéo hắn vào đụng phải gì đó, ta hơi có chút áy náy.
Hiệu suất làm việc của Nhị muội muội quả thực thấp, đến ban đêm còn không thấy có người tìm tới.
Bùi Thời không chỉ chưa tỉnh, còn rùng mình, ta đi qua sờ, trên đầu có hơi nóng lên.
Ta suy nghĩ mãi, sợ hắn c.h.ế.t ở chỗ này, liền cởi áo khoác của hai chúng ta, chỉ mặc áo lót, ôm chặt lấy hắn, lấy áo khoác khoác ở trên người hai chúng ta.
Ta nghĩ, chờ nghe được có tiếng người tìm tới từ xa xa, sẽ sửa sang lại quần áo của hai chúng ta rồi gọi người lại đây, như thế cũng sẽ không có ai biết.
Liên tục nhắc nhở chính mình, cố nén cơn buồn ngủ để nghe động tĩnh bên ngoài. Nhưng khi ta tỉnh lại, là đã ở trong nhà.