Bỏ lỡ - 8
Cập nhật lúc: 2024-10-08 11:49:45
Lượt xem: 550
Ta: “...”, ta chỉ nói có một câu thôi mà, không ngờ nội tâm hắn lại suy diễn nhiều như vậy, chẳng lẽ là tác giả thoại bản sao. Cũng may là hắn cất ngọc tiêu làm người ta run sợ lại.
Haizz, lần đầu tiên nghe hắn thổi, ta nên nói thẳng, hôm nay lại càng khó nói.
Sau khi không thổi tiêu, hắn lại bắt đầu hát với ta.
Ta cũng nghe không hiểu hắn hát cái gì, giống như là giai điệu phương Nam, giọng mềm mại tinh tế so với tiếng tiêu thô kệch của hắn dễ nghe hơn không biết bao nhiêu lần.
Khi hỏi hắn khúc nhạc này tên là gì, hắn lại giật mình một chút. Ngón tay luống cuống xoa xoa hai cái nói: “Ta không biết, ta chưa kịp hỏi.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Hô hấp của hắn đột nhiên tăng thêm một chút: “Khúc nhạc này là có người dạy ta, hắn nói đây là lời của lang quân hát cho cô nương trong lòng mình thầm mến, đêm hôm trước hắn dạy ta, nói ngày hôm sau sẽ nói cho ta biết tên.”
Nói tới đây, thanh âm của Triệu Quy Viễn càng trầm thấp.
Dừng một chút lại nói tiếp: “Ngày hôm sau, hắn đã c.h.ế.t ở trên chiến trường, lúc c.h.ế.t hắn ở ngay bên cạnh ta, trước khi tắt thở phó thác chiếc khăn nhuốm m.á.u trong lòng cho ta, bảo ta mang đến cho một nữ tử tên là Tống Chi, bảo nàng đừng đợi. Quê hắn ở một trấn nhỏ tên là Lâm Giang, lần này ta chính là muốn đến Lâm Giang mang khăn và những lời này cho nữ tử kia.”
Khóe mắt ta ươn ướt, tâm tình trở nên có chút nặng nề buồn bực.
“Hắn tên là gì?”
“Lâm Tướng Nguyên, là Lâm ghép từ hai chữ Mộc, Tướng của Tướng quân, Nguyên của Thảo nguyên.”
Cùng Triệu Quy Viễn ở chung mấy ngày nay, ta biết hắn sẽ không gạt người, đã sớm tin lời hắn nói lúc trước hắn là một tướng quân.
Nghe xong chuyện của Lâm Tướng Nguyên, ta lại khâm phục Triệu Quy Viễn hơn một chút.
Bọn họ đều là nam tử tốt của quốc gia, là tướng sĩ anh hùng ai cũng nên ca ngợi.
“Lâm Giang ở đâu? Hay là chúng ta đi Lâm Giang trước đi.” Trong lòng ta có chút xúc động.
“Không cần đổi hướng, qua Cát Thành không xa là tới Lâm Giang rồi.”
“Ừm.”
Bầu không khí thoáng cái yên lặng lại, ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Trong rừng có vài con đom đóm vây quanh lều trại của chúng ta, lúc này ta mới thấy rõ mặt Triệu Quy Viễn.
Quanh mắt hắn một vòng hồng hồng, cố nhịn không chảy ra nước mắt.
Hắn đột nhiên nhìn ta, gọi tên ta: “Lý Hoài Tang.”
“Hả?”
“Ta sẽ không giống như hắn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bo-lo/8.html.]
“Ừm.”
“Đợi nàng đồng ý ta, ta sẽ đi xin từ chức, cùng nàng thành hôn, sẽ không để nàng thủ tiết.”
Ta nhất thời không nói được cũng không nói không được, mềm giọng khuyên hắn: “Trên đời này còn có rất nhiều nữ tử ngươi chưa từng gặp qua, ngươi không nên quá chấp nhất với ta.”
Triệu Quy Viễn đứng bật dậy: “Ta không nghe nàng nói nữa, nàng chỉ chọn thứ ta không thích để nói”, sau đó xoay người trở về lều trại của hắn.
Kỳ thật trong lòng ta cũng không phải không có xúc động, nhưng ta là một nữ tử đã từng thành hôn. Hắn nên thích một nữ tử tốt hơn.
11
Cuối cùng cũng tới Cát Thành, nơi đây quả thật phồn hoa vô cùng.
Trên đường vào thành, gặp được rất nhiều đồ chơi mới mẻ ta chưa từng thấy qua, thật là mới lạ, người trong thành này cũng rất nhiều.
Chúng ta tìm hai nhà trọ đều ở đầy người, đang tìm đến nhà trọ thứ ba, ở cửa nhà trọ kia lại gặp được người không muốn gặp.
Ta vừa xuống kiệu, liền nghe được một tiếng: “Tang Tang.”
Giọng nói hơi khàn, như là cực kỳ mệt mỏi, ta đang muốn ngẩng đầu nhìn lại, liền bị một cái ôm quen thuộc ôm vào trong ngực.
Là Bùi Thời, trong lòng ta kinh ngạc, hắn tới nơi này làm gì?
Đang muốn đẩy hắn ra, còn chưa động thủ, hắn đã bị người nào đó kéo ra.
Đột nhiên Triệu Quy Viễn liền đứng ở trước người ta, tư thế bảo vệ: “Tên dâm dê này ở đâu ra, mau cút đi, hôm nay ta không muốn đánh người.”
Bùi Thời bị Triệu Quy Viễn kéo ra, tùy tùng của Bùi Thời là Trần Dư bước lên đỡ lấy.
Đợi Bùi Thời đứng vững, liền thấy Triệu Quy Viễn đứng ở trước người ta, ta nghe trong miệng hắn phát ra những tiếng mắng chửi.
Bùi Thời được Trần Dư đỡ lên, nâng tay tùy ý vuốt ống tay áo, ngẩng đầu dùng ánh mắt nặng nề nói: “Cái tên quê mùa này từ đâu tới, cũng dám ngăn cản ta?”
Cái tên quê mùa? Ta đánh giá Triệu Quy Viễn một chút, quả nhiên là mày sắc như kiếm, mắt sáng như sao, dáng vẻ tuấn tú, nhìn sao cũng thấy khí phách thiếu niên trên người hắn so với sự quê mùa không có chút dính dáng nào.
Triệu Quy Viễn nghe vậy, cười khẩy: “Ta không chỉ dám ngăn cản ngươi, ta còn muốn đánh ngươi!”
Lời còn chưa dứt, liền rút kiếm muốn lên, trước tình thế cấp bách, ta nhất thời thuận tay bắt lấy tay hắn.
“Đừng động thủ, ta biết người này.” Trong nháy mắt ta cảm giác được bàn tay đang cầm cứng lại.
Sau đó chợt nghe Triệu Quy Viễn nói: “Được, nàng nói không đánh, thì... thì không đánh.”
Triệu Quy Viễn không chỉ dập đầu một cái, thanh âm cũng mềm mại hơn bình thường một chút.