BỐ MẸ TÔI THÍCH SỰ CÔNG BẰNG - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-08-10 16:33:33
Lượt xem: 5,554
8.
“Hứa Hành, cơ hội để mày mượn 200.000 cũng không còn nữa rồi.”
Tôi cầm túi xách lên, đi vòng qua Trần Kiều, hướng về cửa ra.
“Hành Hành à, con yên tâm, mẹ sẽ luôn tính toán cho con.”
“Không thể để hai chị con sống thoải mái mà không quan tâm đến con được.”
Tôi nhắc lại từng câu từng chữ mà tôi đã nghe được hôm đó, không thiếu một chữ, vô cùng sống động.
Mẹ tôi há hốc miệng, còn bố và Hứa Hành thì mặt mày tái mét.
Rõ ràng họ đã nhớ lại họ đã nói những gì sau lưng tôi.
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
“Xin lỗi.” Tôi mở cửa, “Tao sẽ sống thật thoải mái, không quan tâm đến mày.”
Tôi đã cho họ cơ hội.
Không phải 400.000 tệ, cũng không phải cho tiền.
Họ chỉ nên vay nhiều nhất là 200.000 tệ thôi.
Dù sao thì Hứa Hành vừa mới tốt nghiệp, việc hỗ trợ lẫn nhau giữa chị em với nhau cũng không có gì sai cả.
Dù bố mẹ tôi có quan điểm sai lầm, nhưng chỉ cần Hứa Hành bình thường…
Hiện giờ xem ra, có tiền rảnh rỗi thì thà nuôi chó còn hơn.
Sau khi từ nhà bố mẹ về nhà, tôi lập tức chặn mọi phương thức liên lạc với bố mẹ và Hứa Hành.
Việc có cắt đứt quan hệ hay không lại là chuyện khác.
Ít nhất tôi không muốn để họ làm phiền mình bây giờ!
Tuy nhiên, tối đó trước khi đi ngủ, tôi lại nhận được tin nhắn từ Hứa Bình:
[Chị! Bố mẹ thật sự đã nói những lời đó à? Sao chị không nói cho em biết?]
Lúc xảy ra cãi vã, chỉ có mình Hứa Bình không có mặt.
Tôi trả lời:
[Sao em biết?]
[Mẹ phàn nàn với em rồi lỡ miệng. Bà ấy nói chị tính toán chi li, không chút hào phóng.]
Quả nhiên, không đặt hy vọng thì sẽ không thất vọng.
Bố mẹ tôi đã giữ nguyên quan điểm trong suốt hàng chục năm rồi, sao tôi lại ảo tưởng rằng mình có thể thay đổi tư tưởng của họ được?
[Trong hai ngày này em sẽ ít liên lạc với bố mẹ hơn.]
[Hy vọng họ đừng nghĩ đến chuyện, không lấy được tiền của chị thì lại quay ra tính toán với em.]
9.
Một thời gian sau, dù tôi không cố tình tìm hiểu, nhưng Hứa Bình vẫn luôn cập nhật tình hình từ nhà bố mẹ cho tôi.
Chẳng hạn như Hứa Hành đã chia tay rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bo-me-toi-thich-su-cong-bang/chuong-8.html.]
Hứa Hành không có tiền mua nhà là một chuyện.
Điều quan trọng hơn là, Trần Kiều cảm thấy với tư cách là chị gái của Hứa Hành thì tôi có phần hơi điên, cô ấy sợ gả vào nhà tôi sẽ phải chịu thiệt thòi.
Trần Kiều cũng là người tàn nhẫn, hôm trước vừa đề cập đến việc chia tay với Hứa Hành, hôm sau đã đi phá thai luôn.
“Biến đi!” Lúc rời đi Trần Kiều còn mắng Hứa Hành, “Công bằng công bằng công bằng, cả nhà đều là kẻ điên!”
Hứa Hành khóc lóc như một đứa trẻ, nghe nói ngày nào nó cũng chửi tôi.
Như thể chuyện nó không lấy được vợ là lỗi của tôi vậy.
Kể từ khi nói ra những suy nghĩ của mình, Hứa Hành như mở được phong ấn.
Thậm chí nó còn từ bỏ công việc với mức lương 3000 tệ, cả ngày chỉ quanh quẩn ở nhà chơi game.
Bố mẹ tôi khuyên bảo, nó liền lớn tiếng nói:
“Lúc nhỏ bố mẹ toàn bắt công bằng, sao giờ không bắt nữa? Con không quan tâm, bố mẹ bắt Hứa Củ sắp xếp công việc cho con đi! Con không chịu đựng được nữa, con phải đến công ty chị ấy làm quản lý!”
Trước đây tôi nói nhiều như vậy, nhưng cả ba người đều không nghe lọt vào tai.
Thôi không sao, tôi cũng không hy vọng họ sẽ biết lắng nghe.
Quan điểm giữa người với người, vốn đã khác biệt như núi cao và vực sâu.
Chúng tôi chỉ vì duyên phận mà sống chung một gia đình.
Nhưng mỗi người đều đi trên con đường khác nhau, khó lòng hòa hợp.
[Cười chec mất.]
Hứa Bình lại nhắn tin đến:
[Nó biết rõ là bố mẹ không thể liên lạc với chị còn gì?]
Nhưng sau đó, Hứa Bình cũng dần dần ít liên lạc với tôi hơn.
Ban đầu mỗi ngày đều tường thuật trực tiếp, sau đó giảm xuống thành 1 tuần chỉ nói chuyện 1 lần, rồi biến thành 3, 4 tháng không hỏi thăm lẫn nhau.
Còn tôi, cũng phải bận rộn lo toan cho chính mình.
Gạt bỏ những phiền toái xung quanh, cuộc sống thực sự đã thoải mái hơn rất nhiều.
Tôi đã hẹn hò với bạn trai mới, cũng đã được thăng chức…
Tôi cứ nghĩ mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Tôi tưởng rằng mình chỉ có thể liên lạc lại với bố mẹ sau khi họ già đi.
Theo tính cách của họ, có lẽ sẽ yêu cầu 30 ngày một tháng, chia đều thành 3 phần, rồi lần lượt đến sống ở nhà ba chị em tôi.
Nhưng không ngờ, hôm đó tôi chợt nhận được tin nhắn của Hứa Bình:
[Chị, em không thể ngăn họ lại, xin lỗi.]
Tin nhắn này không đầu không đuôi, tôi đang định hỏi em ấy chuyện gì thì bỗng nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Trợ lý Tiểu Thiến bước vào văn phòng:
“Chị Củ, bên ngoài có ba người tìm chị.”