Bỗng dưng trở thành 'mẹ' sau khi xem phim ma - Chap 8
Cập nhật lúc: 2024-10-09 22:11:29
Lượt xem: 65
"Anh nói xem," tôi vừa lấy ngón tay xoa lên giữa trán anh, vừa không chút kiêng dè mà đoán, "liệu có phải em ở khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì… Ưm."
"Đừng nói bậy." Thẩm Ngạn Chi nhẹ trách.
Bất chợt, một màu đỏ tươi chói lóa hiện lên trong đầu tôi.
Đột nhiên, trán tôi giật mạnh, và tôi mất đi ý thức.
...
Cảm giác quen thuộc khi ngủ trưa quá giấc mà không thể cử động cơ thể lại đến.
Tôi cố gắng nhấc ngón tay, muốn mở mắt ra.
Đáng tiếc là vô ích.
Ý thức và cơ thể tách rời, bộ não tỉnh táo thúc giục cơ thể dậy, nhưng cơ thể thì như đứa trẻ bướng bỉnh, không chịu nghe lời.
Những lúc như vậy, tôi luôn cầu nguyện có ai đó từ bên ngoài đến đẩy mạnh tôi một cái.
Lần này, ông trời dường như đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, một giọng nam dịu dàng thì thầm bên tai trái của tôi.
"Hi Hi."
"Ừm, nhanh đẩy tôi một cái." Tôi sốt ruột thúc giục trong lòng.
"Nếu em không mở mắt ra, anh sẽ tự ý mở thư mục yêu thích trong trình duyệt của em."
!
Không thể nào?!
Trong thư mục yêu thích của tôi, toàn là những truyện X mà tôi đã chọn lọc kỹ.
Còn có những bộ phim sống động.
Những cuốn truyện tranh với tình tiết kịch tính.
...
Tóm lại, đó là những thứ mà ngoài bản thân tôi ra, không ai khác được phép nhìn thấy!
Tôi thực sự thắc mắc, làm sao miệng của Thẩm Ngạn Chi ở 37 độ lại có thể thốt ra những lời đe dọa độc địa và lạnh lùng như vậy?
Cơ thể bướng bỉnh này dường như bừng tỉnh, cuối cùng cũng chịu kết nối với bộ não, nhận lệnh và bất ngờ lấy lại được sức lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bong-dung-tro-thanh-me-sau-khi-xem-phim-ma/chap-8.html.]
Tôi từ từ mở mắt, và đập vào mắt là đôi mắt ngập tràn niềm vui của Thẩm Ngạn Chi.
Khuôn mặt anh gầy gò, râu lún phún mọc ra, trông thật lôi thôi và mệt mỏi.
Tôi đưa tay vuốt má anh, những ngón tay yếu ớt của tôi được anh nắm chặt trong tay.
Trái tim ngập tràn sự dịu dàng, tôi mở miệng nhẹ nhàng nói.
"Thẩm Ngạn Chi, anh dám thử mở thư mục yêu thích trong trình duyệt của em xem!”
9
Bác sĩ vội vàng đến, dùng đèn pin kiểm tra đồng tử của tôi.
"Người bệnh đã tỉnh, tiếp theo sẽ kiểm tra tổng quát."
Bác sĩ chính nghiêng đầu, quay sang Thẩm Ngạn Chi nói không sao.
Tôi nhìn Thẩm Ngạn Chi thở phào nhẹ nhõm, chờ bác sĩ rời đi, anh nắm chặt lấy bàn tay tôi, ép lên trán mình, không để tôi nhìn thấy mặt anh.
"Hi Hi, em đã khiến anh chờ lâu lắm rồi..."
Giữa khe hở của bàn tay đan vào nhau, giọt nước trong suốt rơi xuống, thấm vào ga giường trắng tinh, rồi tan biến không dấu vết.
Như sự yếu đuối và nỗi sợ hãi mà anh không muốn để lộ.
Thẩm Mục Hy đến gặp tôi vào ngày hôm sau khi tôi tỉnh lại.
Vừa nhìn thấy tôi, cậu bé như chim sẻ lao vào lòng, nhưng bị Thẩm Ngạn Chi chặn lại giữa chừng, bế ngang eo cậu bé lên.
"Mẹ bị thương, con phải nhẹ nhàng thôi."
Cậu bé lập tức đỏ hoe mắt, cẩn thận tiến lại gần giường, nhìn chằm chằm vào cái đầu đang được cố định của tôi mà không nói gì.
Mẹ tôi ngồi bên cạnh nắm lấy tay tôi.
"Thằng bé sáng nay vừa tỉnh dậy đã bảo rằng nó tìm thấy mẹ rồi, cứ đòi đi tàu điện ngầm. Mẹ phải dỗ mãi nó mới chịu cùng mẹ đến bệnh viện."
"Thấy chưa, bà không lừa con mà?"
Thẩm Mục Hy bĩu môi: "Nhưng con rõ ràng mơ thấy mình tìm thấy mẹ trên tàu điện ngầm, còn có ba nữa, họ đều giả vờ không quen biết con."
Tôi giật mình trong lòng.
Hồi nhỏ, vào những ngày đông nắng ấm, tôi thường thích nghe bà cố kể mấy chuyện kỳ lạ trong làng, không ngờ có ngày chính mình cũng trải nghiệm một lần.