Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 138
Cập nhật lúc: 2024-10-20 12:32:21
Lượt xem: 9
Rất nhiều đứa nhỏ khi còn bé đều có hiện tượng nói lắp, sau khi lớn lên cũng chậm rãi không còn nữa, chỉ là tình huống của Đại Kiều rất nghiêm trọng, mọi người cho rằng cả đời này cô sẽ là người cà lăm, không nghĩ tới đột nhiên đã hết.
Thôn dân thôn Thất Lý ở bên ngoài cũng bàn tán về nhà họ Kiều, nhưng vấn đề là người nhà họ Kiều cũng không biết vì sao Đại Kiều đột nhiên không nói lắp nữa, hơn nữa còn trở nên tốt như vậy.
Có mấy người âm thầm nói, thật ra Phương Tiểu Quyên mới thật sự là gieo vạ trời sinh.
Mọi người xem, bà ta vừa đi, cây lê trong tiểu viện nhà họ Kiều nở hoa, gà mẹ đẻ trứng, Đại Kiều không nói lắp nữa.
Trái lại người một nhà nhà họ Phương, khoảng thời gian này mỗi ngày đều náo loạn.
Đầu tiên là bị nhà họ Lâm đánh, tiếp theo bị Kiều Tú Chi đánh, cuối cùng còn bị lợn rừng đuổi, Phương Phú Quý đến hiện tại còn không xuống giường được, mà hết thảy những chuyện này đều là từ Phương Tiểu Quyên về nhà họ Phương mà bắt đầu.
Phương Tiểu Quyên nghe đến lời đồn đãi, tức giận đến suýt chút nữa sinh non.
Đại Kiều đi tới, mới nhìn thấy cô tư, rụt cổ lại hô: "Cô Tư."
Cô nhớ tới người cô này không thích chính mình, mỗi lần nhìn thấy cô đều nghiêm mặt.
Kiều Hồng Mai không thích Đại Kiều, một phần là chịu ảnh hưởng từ Phương Tiểu Quyên, cảm thấy cô trời sinh khắc hại lục thân, một phần khác là bởi vì tự bản thân ả không thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/138.html.]
Ả liên tiếp sinh bốn người con gái, cho nên nhìn thấy con gái liền phiền chán, dù cho thông minh như Tiểu Kiều, ả cũng không yêu thích nhiều.
Kiều Hồng Mai trừng mắt nhìn Đại Kiều, một đôi mắt gần như trừng ra ngoài viền mắt: "Con đúng là Đại Kiều sao? Làm sao đột nhiên hoàn toàn thay đổi? Còn nữa, hình như con không còn nói lắp nữa? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Ả thân thiết nắm lấy tay Đại Kiều, khí lực rất lớn, lập tức khiến tay Đại Kiều đỏ lên.
Đại Kiều đau đến cau mày đến, dùng sức giãy dụa nhưng không giãy dụa ra.
"Đùng" một tiếng.
Kiều Tú Chi đi lên phía trước, vỗ vào trên tay Kiều Hồng Mai một cái: "Buông tay. Người lớn như vậy, còn không biết nặng nhẹ, không thấy tay đứa nhỏ đã bị con nắm đỏ lên rồi sao?"
Kiều Hồng Mai "Ôi" một tiếng, đột nhiên buông tay ra.
Nhìn thấy mu bàn tay mình đỏ một mảng lớn, ả càng lên cơn giận dữ: "Mẹ, nói thì nói, sao lại đánh con?"
Từ khi ả vào cửa đến hiện tại, mẹ luôn đối nghịch với ả, nơi nào có nửa điểm đối xử với ả như con gái ruột thịt?
Trong lòng Kiều Hồng Mai thực sự là vừa hận lại oan ức.