Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 206
Cập nhật lúc: 2024-10-22 12:31:03
Lượt xem: 4
An Bình không tức giận, nhưng Vạn Xuân Cúc nhìn đau lòng: "Con nói chuyện thì nói, sao lại đánh em trai?"
Kiều Đông Anh lườm một cái: "Con thích chọt nó đó, không cho con chọt, con càng muốn chọt cho mẹ xem."
Nói xong, giống như cố ý đối nghịch với mẹ như thế, cô ấy đưa tay ở trên trán An Bình chọt đến mấy lần.
Vạn Xuân Cúc tức giận đến nổi trận lôi đình: "Làm sao mà tao lại sinh ra cái thứ quỷ đòi nợ như mày? Đến đây, xem tao có đánh c.h.ế.t mày không."
Kiều Đông Anh chống nạnh: "Mẹ đến đây, để xem con có đi cáo trạng với bà nội không."
Vạn Xuân Cúc: ". . ."
Tức c.h.ế.t bà ta.
Kiều Đông Hà sợ em gái quá đáng sẽ khiến mẹ mình cuống lên, liên tục dùng ánh mắt trừng em gái vài lần.
Kiều Đông Anh cho chị mình mặt mũi, làm mặt quỷ với mẹ liền đi ra ngoài.
Vạn Xuân Cúc che ngực, tức giận đến cắn răng, quay đầu lại nhìn thấy dáng dấp con gái lớn ngoan ngoãn, trong lòng dễ chịu một chút: "Đúng rồi, cây linh chi kia đúng là do Đại Kiều phát hiện sao?"
Kiều Đông Hà gật đầu: "Là em gái Đại Kiều phát hiện."
Vạn Xuân Cúc vẫn không quá tin tưởng, bĩu môi nói: "Làm sao có khả năng đứa nhỏ gieo vạ kia tìm tới? Không phải do mấy người cố ý nói nó tìm thấy để cho nó được nở mày nở mặt đó chứ?"
Tuy rằng tính tình Kiều Đông Hà rất nội liễm điềm đạm, nhưng cũng là một đứa trẻ rất có nguyên tắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/206.html.]
Cô ấy rất không thích mẹ mình nói Đại Kiều như vậy: "Mẹ, nếu mẹ còn như vậy, con sẽ đi nói cho bà nội biết, bà nội em gái thương yêu Đại Kiều bao nhiêu cũng biết, đến lúc đó mẹ cũng đừng trách con đại nghĩa diệt thân."
Nói xong cô ấy xoay người đi ra khỏi phòng, mãi đến tận khi đi ra ngoài thật xa, mới dừng lại che n.g.ự.c chính mình.
Trời ạ, cô ấy mà cũng giận dỗi với người khác
Có điều, hình như rất thoải mái.
Vạn Xuân Cúc liên tiếp bị hai cô con gái nói mình, tức giận đến mặt đều đen: "Chấn Quốc, anh nhìn xem hai đứa con gái của anh đi."
Kiều Chấn Quốc một mặt kỳ quái nhìn bà: "Hai đứa con gái của anh làm sao? Không phải rất tốt sao?"
"Tốt cái rắm." Vạn Xuân Cúc tức giận đến nói liên tục, "Từng đứa miệng lưỡi bén nhọn, chọc mẹ ruột tức giận đến nhảy nhót tưng bừng, tốt cái gì mà tốt."
Kiều Chấn Quốc: "Vợ, em vừa nói một thành ngữ, nhảy nhót tưng bừng."
Vạn Xuân Cúc: ". . ."
Tức c.h.ế.t rồi, thật sự tức c.h.ế.t bà ta.
Vào lúc này quan tâm thành ngữ cái gì, phải quan tâm trọng điểm trọng điểm.
Bà ta hít sâu một hơi nói: "Em hiện tại đang nói vấn đề của hai đứa con gái, anh đừng đánh trống lãng."