Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 216
Cập nhật lúc: 2024-10-22 12:43:29
Lượt xem: 11
Ai ngờ người chồng già của bà già Diêu này cũng phiền chán bà ta, thà sống một mình cũng không muốn ở chung một căn nhà với bà ta!
Bởi vậy nhà họ Diêu bây giờ hai người già tách ra ở một mình, đám con cái cũng chia ra ở, thành một khung cảnh trong thôn.
Mấy đứa nhỏ nghĩ một hồi, đều gật đầu, tỏ vẻ cũng rất giống.
Kiều Chấn Quốc nói với An Bình: "Con yên tâm, chờ con cưới vợ, chúng ta học theo nhà họ Diêu tách ra ở."
An Bình đang kẹp viên thịt heo còn lại hồi tết, nghe thấy lời nói của cha cậu liền suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cũng được."
Dù sao có ở cùng nhau hay không, cậu cũng sẽ không mặc kệ cha mẹ cậu.
Thế nên vui vẻ quyết định!
Kiều Chấn Quốc cảm thấy giải quyết một chuyện lớn, đổ cơm trong chén vợ ông ta vào trong chén mình, ăn từng ngụm từng ngụm.
Tính tình của Kiều Đông Hà giỏi hiểu ý nghĩ của người khác nhất, có hơi lo lắng nhìn ngoài cửa, hỏi em gái nói: "Chúng ta cần qua nhìn mẹ không?"
Kiều Đông Anh cùng một dạng lưu manh như cha cô ấy, khoát tay nói: "Không cần, đã nhiều năm như vậy, hẳn là mẹ cũng quen rồi!"
Vạn Xuân Cúc nấp ở dưới cửa sổ nghe lén: "…"
Cuộc đời thật sự thật sự thật sự không có cách nào sống nổi!
Rốt cuộc bà ta tạo ra cái nghiệt gì!!
Vạn Xuân Cúc tức một bụng trở lại trong phòng, nằm ở trên giường đã lâu, n.g.ự.c còn phập phồng kịch liệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/216.html.]
Thật ra lần này miệng bà ta lở nhiều như vậy là có nguyên nhân.
Từ trước đến nay Vạn Xuân Cúc thích nhất là nhiều chuyện với người ta, tiếp đó là khoe ra khắp nơi.
Lần này nhà họ Kiều lấy được một gốc cây linh chi trăm năm, chuyện lớn như vậy, nếu nói ra, đừng nói cả thôn, mọi người cả công xã sẽ hâm mộ bà ta!
Nhưng chuyện như vậy nửa chữ cũng không thể nói ra ngoài, nếu không chờ đợi bà ta đó là bị ly hôn về nhà mẹ đẻ.
Thật sự là nghẹn c.h.ế.t bà ta!
Con người nhịn quá mức sẽ phát hỏa, cho nên Vạn Xuân Cúc nổi mụn nước đầy miệng.
Kiều Tú Chi dắt Đại Kiều đi vào cửa hàng bách hóa.
Đại Kiều ngửa đầu nhìn bảng hiệu trên đầu, miệng há thành một vòng tròn.
Trấn trên cũng thật lớn!
Người cũng rất đông, đồ cũng rất nhiều, quả nhiên như chị họ anh họ nói, mắt cũng nhìn không đủ!
Một đường đi tới, cô nhìn đông ngó tây, giống như bà ngoại Lưu tiến vào khu vườn lộng lẫy.
Nhưng cũng may cô còn nhỏ, bộ dáng lại đẹp đẽ trắng nõn, người qua đường thấy cũng không có cười nhạo cô, ngược lại cảm thấy cô đáng yêu.
Kiều Tú Chi thấy bộ dáng cô giật mình, sờ đầu cô nói: "Cái này chẳng tính là gì, chờ có cơ hội, bà nội dẫn cháu đi cửa hàng bách hóa trên huyện."