Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 259
Cập nhật lúc: 2024-10-23 14:22:09
Lượt xem: 4
"Nhà ai làm lạc đứa nhỏ vậy? Mau ra đây mang trẻ con về."
"Người lớn kiểu gì vậy, lạc trẻ con cũng không biết, ôi, xem khuôn mặt nhỏ bé khóc đến vô cùng đáng thương, nhìn liền đau lòng."
Hô to thật lâu, vẫn không có ai đi ra nhận lãnh, ngay khi mọi người vừa muốn gọi nhân viên lại đây thì một phụ nữ trung niên ăn mặc quần áo hoa văn vọt tới.
Chỉ thấy bà ta chừng bốn mươi tuổi, ôm chặt lấy Tiểu Uyển Nhi sốt ruột nói: "Ôi, cháu tôi con làm sao chạy đến nơi đây rồi? Thực sự là hù c.h.ế.t bà ngoại."
Nói xong lại nhìn mọi người cười chất phác mà xin lỗi nói: "Thực sự là xin lỗi mọi người, vừa nãy vội vã tìm vị trí, chớp mắt một cái không coi chừng đứa nhỏ này liền chạy tới nơi này, làm phiền đến mọi người, thực sự là ngại quá."
Mọi người thấy bé gái không có phản kháng, tin rằng người phụ nữ thực sự là bà ngoại của cô bé.
Cho nên liền dồn dập nói: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, nhanh lên ôm bé trở về đi thôi, xem ra cô bé đã bị dọa sợ."
"Được được, tôi ôm cháu trở về." Người phụ nữ ôm Tiểu Uyển Nhi xoay người, nhanh chóng đi về phía một toa tàu khác.
Vương Thủy Sinh điều khiển xe của ngựa cũ trong thôn, chở Kiều Chấn Quốc và bác sĩ nữ cùng nhau đi lên trấn.
Ông ta và Kiều Chấn Quốc lại bày việc nhà ra nói: "Năm nay, có nhiều thanh niên trí thức như vậy, bên trong đội sản xuất chắc không làm nhanh được rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/259.html.]
Kiều Chấn Quốc ngơ ngác: "Không bỏ xuống được thì trả lại thôi, cái này có gì mà khó xử?"
Vương Thủy Sinh: "..."
Luôn không nói lời nào, dường như bầu không khí có hơi xấu hổ.
Vương Thủy Sinh lại nói: "Haiz, nhà họ Phương luôn náo loạn không ngừng. Nếu mỗi nhà đều giống như nhà bọn họ, thì ai còn dám làm chức đội trưởng đội sản xuất này nữa chứ?"
Kiều Chấn Quốc mang theo vẻ mặt cảm khái, gật đầu: "Cũng may nhà họ Kiều chúng ta không có quan hệ gì với bọn họ, suýt chút nữa tôi quên bọn họ được nhà họ Vương các người nhận vào, vì sao nhà họ Vương các người lại nghĩ không ra tới vậy hả?"
Vương Thủy Sinh: "..."
Có đôi khi, trời sinh kẻ g.i.ế.c c.h.ế.t các cuộc trò chuyện như vậy!
Vương Thủy Sinh ngậm miệng lại, thể hiện mình không muốn nói chuyện nữa.
Nữ bác sĩ cùng nhau đi tới cũng nghe được, hơi méo miệng, trong lòng thấy vô cùng may mắn rằng mình không có mở miệng.
Trong lòng Vương Thủy Sinh vẫn phát sầu, hàng năm nhiều thanh niên trí thức đi xuống như vậy, người trở về lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!
Những thanh niên trí thức này đều là những thanh nhiên miệng còn hôi sữa, hơi có bệnh công chúa, hai ba ngày lại xin nghỉ phép, không có mấy người thật sự giỏi việc nhà nông!