Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 28
Cập nhật lúc: 2024-10-19 15:28:20
Lượt xem: 5
Cô đưa bàn tay lật qua lật lại xem, lại nằm sát xuống đất tìm kiếm, trong lòng gấp gáp kêu "ngọc bội mau ra đây", một khắc sau ngọc bội từ lòng bàn tay cô xông ra.
Đại Kiều lần nữa kinh ngạc đến ngây người miệng cũng không khép lại được.
Cô nghĩ mãi mà không rõ vì sao ngọc bội sẽ ẩn vào trong lòng bàn tay cô, nhưng ngọc bội xuất quỷ nhập thần nhiều lần, cô ẩn ẩn tìm được quy luật, biết phải làm sao để giấu nó đi và lấy nó ra.
Cô cất kỹ ngọc bội, đột nhiên nghe được tiếng lốp bốp từ mép nước truyền đến, cô nhìn lại, vừa hay nhìn thấy mười mấy con cá tự động từ trong nước nhảy lên bãi cỏ!
Cá tự động nhảy lên bờ, việc này chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy!
Có điều hôm nay Đại Kiều thực sự chứng kiến quá nhiều chuyện quỷ dị, cho nên lúc này lại không cảm thấy kinh ngạc.
Cô đi qua đếm một chút, tổng cộng có mười lăm con, mỗi con đều nặng bốn, năm cân, rất mập mạp!
Cô không dám một mình ngốc trong cánh rừng phía Tây quá lâu, lập tức ra tay cất cá vào trong gùi nhỏ.
Gùi nhỏ được xếp tràn đầy, còn hai con không bỏ được, cô bện hai đầu dây cỏ xuyên qua mang cá xách theo.
Theo lý thuyết, coi như bình quân mỗi con cá chỉ nặng bốn cân, mười lăm con cá cộng lại cũng có sáu mươi cân, một đứa bé gái sáu tuổi căn bản vác không nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/28.html.]
Nhưng Đại Kiều giống bà nội cô, trời sinh mạnh như vâm, bằng không cô cũng sẽ không từ bốn tuổi đã bắt đầu nhận thầu phần lớn việc trong nhà.
Nhưng dù khí lực lớn, cô cũng còn quá nhỏ, cái gùi gần bảy mươi cân ép hai vai cô một trận đau rát, giữa chừng nghỉ ngơi nhiều lần mới miễn cưỡng đi ra cánh rừng phía Tây.
Mặc dù bả vai đau khiến cô hít vào khí lạnh, nhưng trong nội tâm cô đắc ý.
Cô sớm tính tốt, mười lăm con cá, ngoại trừ cho ông bà nội năm con, cho dì Tuệ ba con, còn lại toàn bộ cho cha cô bổ thân thể.
Cha cô nằm trên giường một tháng, bệnh tình không chỉ không chuyển biến tốt đẹp, lại như nghiêm trọng hơn, cô rất lo lắng.
Về phần mẹ cô?
Không để ý, lúc này cô hoàn toàn không nghĩ tới người này.
Cũng là vận khí tốt, đoạn đường này cô trở về vẫn không đụng tới ai, nếu không nhiều cá như vậy, có miệng cũng nói không rõ.
Sau khi về đến nhà, cô bịch bịch chạy đến phòng cha, như hiến bảo đặt cái gùi nhỏ trên mặt đất, thở phì phò giòn giã nói: "Cha, cá!"
Kiều Chấn Quân nhìn thấy một cái gùi tràn đầy cá, lập tức chấn kinh: "Nhiều cá như vậy, con lấy đâu ra? Bà nội cho con sao?"
Đại Kiều lắc lắc cái đầu nhỏ: "Không phải, bà nội, cho, là..."