Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 297
Cập nhật lúc: 2024-10-23 15:21:55
Lượt xem: 7
Mọi người nghe thấy ông kêu lên một loạt tiếng anh như vậy, đều nhịn không được nở nụ cười.
"Tôi nói này Chấn Quân, Lâm Tuệ người ta thế nhưng có năm người anh, sau này nếu ông dám bắt nạt Lâm Tuệ thì suy nghĩ thật kỹ mới được!"
Mồ hôi lạnh của Kiều Chấn Quân đều nhanh chóng rơi xuống: "Không dám không dám, sao tôi sẽ bắt nạt Lâm Tuệ chứ!"
"Ôi, nhanh như vậy đã không có sự mạnh mẽ của người chồng rồi, Kiều lão nhị ông không thể thế được, mặt mũi của đàn ông chúng ta đều bị ông làm mất hết!"
"Ha ha ha. . Cẩu Thặng ông cút qua một bên đi, thứ đàn ông xấu xí không có vợ như ông, ông có thể có mặt mũi gì?"
Nghe nói như thế, mọi người càng cười không chịu nổi.
Năm anh trai của Lâm Tuệ thấy Kiều Chấn Quân thức thời như vậy, cũng không có khó xử ông, "Cảnh cáo" vài câu, rất nhanh đã để ông đi vào.
Viện cũ nhà họ Kiều bên này.
Đại Kiều giống như công chúa nhỏ, được rất nhiều con nít vây quanh ở giữa, khuôn mặt nhỏ nhắn mặt mày hồng hào, mặt mày cong cong, cười đến vô cùng vui vẻ.
Có mấy bé gái nói: "Đại Kiều, tớ nghe nói mẹ kế trên thế giới đều ác độc, cậu không sợ sao?"
Đại Kiều lắc đầu, âm thanh mềm mại nói: "Dì Tuệ tốt lắm, dì không ác độc, cậu nhìn quần áo tớ mặc trên người, chính là dì Tuệ làm cho tớ đó!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/297.html.]
Mọi người nhìn váy hoa trên người Đại Kiều, màu sắc đỏ rực, tươi đẹp sáng ngời, kiểu dáng cũng chưa từng thấy trước đây, đều hâm mộ vô cùng.
Vẫn là cô bé trước đó: "Không phải là một cái váy hoa à, đã thu mua cậu rồi? Đại Kiều, bà ta như vậy là muốn thu mua cậu, cậu đừng bị lừa!"
Đại Kiều vẫn không tức giận: "Sẽ không đâu, dì Tuệ vẫn rất thương tớ, dì còn nói sau nay lại làm thật nhiều váy xinh đẹp cho tớ!"
Cô bé đảo con ngươi, không biết nên nói tiếp thế nào.
Cô bé quay đầu nhìn về phía cây to bên kia.
Phương Tiểu Quyên ở đằng sau cây to nhìn thấy động tác của cô bé, thầm mắng một tiếng ngu xuẩn!
Đại Kiều chú ý tới động tác của cô bé, tò mò hỏi: "Vì sao cậu cứ nhìn bên kia, bên kia có thứ gì sao?"
Cô bé gãi đầu nói: "Tớ chỉ nói cho cậu thôi, trước đó mẹ cậu cho tớ mấy viên kẹo trái cây, bảo tớ nói với cậu những lời đó, bây giờ tớ đã nói xong, tớ phải đi."
Nói xong, cô bé nhảy về phía trước đi mất.
Khiến Phương tiểu Quyên ở sau cây to tức giận đến miệng cũng méo xẹo!
Cầm kẹo của bà ta hoàn thành việc như vậy, lần sau đừng để bà ta thấy cô bé!