Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 370
Cập nhật lúc: 2024-10-25 14:41:37
Lượt xem: 3
Người phụ nữ lại cúi người, đem cậu bé chăm chú bảo hộ ở trong lồng n.g.ự.c của mình, hai mắt đỏ đậm.
Đại Kiều lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh như vậy, bị dọa sợ đến nắm c.h.ặ.t t.a.y của bà nội cô.
Kiều Tú Chi xoa xoa tóc của cô nói: "Nếu như sợ sệt, liền nhắm mắt lại không nên nhìn."
Đại Kiều nhìn người trên đài, nhỏ giọng hỏi: "Bà nội, bọn họ đúng là người xấu sao?"
Kiều Tú Chi nhíu lông mày một hồi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, xem mọi người cũng không có chú ý đến hai người, mới cúi đầu nhỏ giọng mà kiên định nói: "Không phải, bọn họ không phải người xấu."
Đôi mắt trong suốt đẹp đẽ của Đại Kiều ra thần sắc mê mang: "Vậy thì tại sao mọi người lại mắng bọn họ?"
Cô còn nhìn thấy có người cầm cục đá ném đến mấy người kia, cái trán người già bị đập trúng, tuy rằng không có chảy máu, nhưng sưng đỏ một mảng lớn, nhìn dáng vẻ rất đau đớn.
Kiều Tú Chi nói: "Vấn đề này rất phức tạp, con chỉ phải nhớ kỹ, bọn họ không phải người xấu, con không thể như những người khác bắt nạt bọn họ như vậy, nhớ kỹ không?"
Nơi này không phải là nơi thảo luận chuyện này, hơn nữa Đại Kiều còn quá nhỏ, cho nên bà không có ý định giải thích rõ ràng với cô.
Chỉ là bà xưa nay vẫn luôn không tán thành loại phương thức thô bạo này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/370.html.]
Lúc trước nếu Tiết Xuyên không nộp nhà của mình lên cho quốc gia, nếu không phải bà dùng toàn bộ sức lực để che chở ông thì ông cũng sẽ bị người ta mắng là kẻ xấu, bị ép đến nông trường đi cải tạo.
Đại Kiều chớp hàng lông mi dài như cây quạt, chỉ chỉ vào đầu nhỏ nói: "Bà nội, con nhớ kỹ, con nhất định sẽ không bắt nạt bọn họ."
Nói xong, cô đưa mắt một lần nữa nhìn về trên đài, sau đó bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt đen láy thon dài.
Cậu bé được mẹ mình dùng sức hộ vào trong ngực, một đôi mắt xuyên thấu qua đám người nhìn về phía cô.
Ánh mắt của cậu trầm mặc mà lành lạnh, tựa hồ lại có một chút hiếu kỳ và kinh ngạc.
Đôi mắt đẹp đẽ của Đại Kiều chớp chớp, kinh ngạc một hồi, lập tức khóe miệng cong lên, hướng về phía cậu bé lộ ra một nụ cười động viên.
Cậu bé tựa hồ không nghĩ tới cô lại đột nhiên nhìn mình cười, ngẩn ra, hơi ngượng ngùng mà nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng rất nhanh lại quay đầu về lén lút nhìn cô.
Đại Kiều cảm thấy cậu rất thú vị, lại cảm thấy cậu thật đáng thương, nhưng cô không dám lên đi ngăn cản mọi người, không thể làm gì khác hơn là vẫn lộ ra nụ cười ngọt ngào, hi vọng cậu nhìn thấy nét cười của chính mình, tâm tình sẽ khá một chút.
Kiều Tú Chi nhìn xem thôn dân vẫn tiếp tục phê bình, liền tiến lên một bước nói: "Được rồi, mọi người như vậy là được rồi, đánh tiếp nữa sẽ xảy ra vấn đề."